Hồ Yêu, Nàng Là Của Ta

Chương 7




Trong không gian tĩnh lặng đáng sợ đang bao trùm lên nơi đây chỉ bởi một lời nói của tên Vương gia khó ưa kia, mọi người không còn ai dám nói thêm một lời nào nữa, vậy mà từ đằng xa lại truyền đến giọng nói tuy có phần hối hả nhưng lại rất rõ ràng, cộng thêm với bầu không khí vốn đã yên lặng nới đây thì tiếng hét đấy lại càng giống như là đập thẳng vào tai Bạch Ly.

Trong đầu cô rất nhanh loading xong: Hắn...chính là hắn...là tên mà mình đã không trả tiền! Sao hắn lại dai như vậy chứ? Cô cùng lắm cũng chỉ ăn "gần hết" cái cửa hàng của hắn thôi mà, đã ăn hết đâu? Với lại đây là cô mang "nhầm" tiền thôi.

Đang hoảng loạn với những suy nghĩ phức tạp của mình, Bạch Ly đã thấy cái dáng người nhỏ thó mặt mày hốc hác như vừa chạy maratong xong, hắn đến gần cô, có vẻ vẫn chưa để ý gì đến bầu không khí quái dị nơi đây, ngón tay vì chạy một quãng dài mà run run, chỉ thẳng vào cô, rồi nói:

"Trả tiền đây". Nói xong câu đó, giống như một cái "máy ăn gió", tên tiểu nhị hớp lấy hớp để không khí để điều chỉnh hơi thở của mình.

"Cái...cái gì mà trả tiền chứ? Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì cả?". Giả vờ, phải giả vờ thôi! Cứ coi như là người lạ đi. Đã đến nước này thì chỉ còn cách "giả ngu" thôi.

Bạch ly thì đang nghĩ như vậy, bỗng một giọng nói từ phía sau cô lạnh lùng thốt lên, cô còn cảm thấy như ánh mắt của người nọ đang hướng mình nhìn đến chằm chằm, đương nhiên không cần quay lại cô cũng thừa sức biết tên đó là ai.

"Cô ta nợ tiền ngươi?"

Tên "chủ nợ" sau khi đã hồi sức, bây giờ mới bắt đầu để ý xung quanh, lại nghe thấy tiếng nói của người nọ, ánh mắt hướng lên đến người đã nói, mới bất ngờ bị giật mình. Đây...đây chẳng phải là Vương gia sao? Sao người lại ở đây? Bỗng một ý nghĩ nảy ra, chẳng phải Vương gia ở đây thì mình lại càng có thể đòi lại tiền từ cái kẻ quỵt nợ kia sao? Vương gia chắc chắn sẽ xét xử cho mình. Nghĩ một hồi để tìm lời nói cho thích hợp, rồi hắn chắp hai tay, cúi thấp người xuống, rồi bắt đầu kể lể:

"Vương gia a...người phải làm chủ cho thần. Chính cô nương này sau khi đến quán của thần ăn thì lại không trả tiền, đã thế còn bỏ trốn, Người không biết để bắt được cô ta thần đã phải chạy đuổi theo mất bao nhiêu công sức đâu, Người phải làm chủ cho thần a Vương gia...hu hu hu"

Bạch Ly:"...". Thật qua sốc rồi, hắn đóng kịch thôi không cần phải khoa trương thế chứ, đã thế còn giả bộ mè nheo như con nít, Bạch Ly vừa lo sợ vừa chán ghét nhìn vào mắt hắn.

Rồi cô quay người lại, hướng mặt với người nọ, đến nước này thì chỉ còn cách van xin hắn thôi, ánh mắt dao động trở nên long lanh, những giọt lệ bắt đầu lăn dài trên má, hừ, cái gì không nói chứ riêng về khoản xin xỏ thì Bạch Ly cô đây chưa bao giờ thua kém ai cả, đây cũng là một tuyệt kĩ học được của cô sau bao lần phạm phải lỗi đi cầu xin phụ thân trong nóng ngoài lạnh của cô, thật sự cuối cùng bây giờ cũng có tác dụng a.

Nhìn nữ tử mới vừa nãy còn mạnh mẽ la lối om sòm, bây giờ lại dùng vẻ mặt cầu xin đó hướng tới hắn, không hiểu sao nhìn đôi mắt ấy chảy ra những giọt lệ trong suốt như những viên pha lê tuyệt đẹp, đôi mắt đen láy long lanh ra vẻ cầu xin, gương mặt trắng muốt vì khóc mà trở nên phai hồng, tim hắn lại nhảy lên "thịch" một cái, cái gương mặt này chính là làm cho bao chàng trai phải chết mê chết mệt, đương nhiên sao có thể loại trừ hắn. Bỗng hai bên tai chở nên đỏ ửng, cũng không phải từ trước tới giờ hắn chưa từng gặp con gái, tại sao mặt hắn lại đỏ như vậy chứ? Hắn cũng chỉ gặp cô ta lần đầu tiên thôi mà? Chẳng lẽ là do nhìn thấy cô ta khóc nên hắn mới "động lòng" ư?

Càng suy nghĩ, đầu óc của hắn lại càng nóng lên. Cuối cùng cũng cố gắng lấy lại được bình tĩnh, gương mặt đã trở lại như trước. Cố tránh ánh mắt ngấn lệ kia, hắn hướng đến tên "đòi nợ" rồi nói:

"Cô ta nợ ngươi bao nhiêu, ta trả?". Cái gì?!! Hắn đang nói cái gì vậy trời? Rút lại, rút lại ngay! À mà thôi, nói rồi không rút cũng được.

Hiển nhiên là nghe xong câu đấy, tên "đòi nợ" cũng phải đơ người mất một lúc, cả những tên lính lệ từ nãy giờ vẫn ở đằng sau Vương gia bây giờ cũng phải tròn mắt há hốc mồm mà ngạc nhiên, Vương gia của bọn họ thì đương nhiên họ phải hiểu người nhất, từ trước tới nay Vương gia chưa bao giờ để cho một nữ tử nào lại gần mình như thế, đã thế còn đang bảo vệ, giúp đỡ cho cô ta, thật là một chuyện ngoài sức tưởng tượng! Cũng không phải là bọn họ không nhìn thấy chính là khi nhìn thấy cô nương xa lạ kia khóc, Vương gia còn đỏ mặt, đó chính là ngại a!

"E hèm...". Biết tất cả ánh mắt đang đổ trên người mình mà ngạc nhiên, hắn chỉ biết đành cố gắng giả vờ như không để ý, với cả dù sao lời cũng nói ra rồi, sao hắn có thể sửa được nữa chứ, đâm lao thì phải theo lao thôi. Hướng mắt tới tên chủ nợ, ngầm ý bảo mau trả lời.

Tên tiểu nhị đáp:"Dạ...là...là 10 thỏi bạc ạ". Bị ánh mắt lạnh lùng sắc bén ấy của Vương gia quét qua, thật là làm cho hắn qua mức run sợ rồi, lời nói cũng phải mang theo kính sợ cùng ngập ngừng ngắt quãng, dù sao hắn cũng chỉ là một người tên bán hàng bị quỵt tiền thôi mà, Vương gia nên dùng ánh mắt ấy để nhìn vị cô nương kia mới đúng chứ.

Không ngần ngại liền đem nguyên 10 thỏi bạc ném vào tay tên nhỏ thó kia.

Nhận được tiền, tiểu nhị liền chạy một mạch không dám quay lại, tiền cũng đã có rồi, chỉ sợ ở đây lâu sẽ phải rước thêm phiền phức, dù sao hắn chỉ là một hạ dân bình thường thôi, chỉ có một cái mạng nhỏ, không biết bảo quản thì coi như chết lúc nào không hay.

"Hừ...". Đúng là một tên nhát gan. Bỗng nhiên hắn nghe thấy một tiếng nói từ phía dưới, tầm mắt liền theo đó mà cũng hướng xuống, bên tai nghe thấy một giọng nói hết sức trong trẻo.

Bạch Ly hướng hắn cảm tạ:"Cảm ơn ngươi nha!" Ban đầu còn nghĩ ngươi là một tên xấu xa khó ưa, ai ngờ lại tốt bụng như vậy.

Kèm theo lời nói là một nụ cười tươi rói, thật giống như tiên giáng trần. Một cô gái thú vị như vậy thật là khiến cho hắn có hứng thú không thôi mà, trên môi cũng giương một nụ cười đầy khiêu khích bí ẩn, nếu đã thú vị như vậy rồi đương nhiên sao hắn có thể bỏ qua cho được, nói:

"Ngươi nợ tiền hắn?"

Bạch Ly đáp:"Đúng vậy"

"Ta trả tiền giúp ngươi?". Nam nhân hỏi tiếp.

Bạch Ly nói:"Đúng"

Hắn lại hỏi:"Vậy ngươi nợ tiền ta?"

Bạch Ly vô thức mà trả lời:"Đúng"

"Khoan... Cái gì?!!"