Hồ Yêu, Nàng Là Của Ta

Chương 5




Trên con phố tấp nập người, ánh mặt trời tươi rói chiếu rọi xuống khung cảnh nhộn nhịp, không khí tràn ngập sự rộn rã của buổi sáng sớm, những người ở đây ai cũng tâm trạng vui vẻ người mua kẻ bán.

"Đứng lại, quỵt tiền". Tên tiểu nhị hét.

Tất cả mọi ánh mắt của người đi trên đường, đến những người đang ở sau quán bán hàng đều đổ xô về nơi giọng nói vừa phát ra, chỉ thấy một gã vóc người thấp lùn, mặt mày hốc hác, miệng vừa la hét vừa thở hồng hộc, trông đến là tội nghiệp! Có vẻ như đã chạy một quãng đường khá xa mà tên này dừng chân lại, chống cả hai bàn tay trên đầu gối, gấp gáp lấy lại hơi thở, một bàn tay của gã run run chỉ về phía tên "quỵt tiền", rồi gã nói:

"Trả...lại...tiền...". Trong tâm hắn thét gào: Lão nhân gia ơi có ai khổ như con không vậy? Bán hàng bị một kẻ từ đâu không đến ăn hết sạch đồ rồi còn không trả tiền!

Từng câu từng chữ đều như sắp muốn lấy mạng hắn mà đứt quãng. Mọi người xúm lại xem, cũng không còn để ý gì đến người mà hắn đuổi theo nữa, ai cũng bất mãn vì một buổi sáng đẹp trời như thế này lại bị phá hỏng. Tuy ở đây thỉnh thoảng cũng có vài vụ trộm cướp, nhưng hình như "tên cướp" này lại không biết hôm nay là này mà Vương gia... Mong là hắn không xui xẻo tới mức bị người nọ bắt được đi.

Trên con phố cách đó không xa, thân ảnh của Bạch Ly vẫn đang phóng vù vù như xé gió. Hôm nay hình như cô ra khỏi nhà không xem lịch hay sao mà quá trời xui xẻo, mà cô cũng phải công nhận rằng tên kia cũng đuổi dai thật, không biết hắn còn đuổi nữa không nhỉ? Vừa chạy vừa nghĩ bỗng cô đâm sầm vào một thứ gì đó...

"Uỵch". Cái gì vậy trời! (Ngiệp quật -_-). Trong thoáng chốc cô còn tưởng mình sẽ dập đầu xuống đất mà chết, sợ hãi đến mức hai mắt nhắm nghiền lại, cô còn rất trẻ, vẫn còn nhiều ước mơ chưa thực hiện được, còn chưa nói lời vĩnh biệt đến mẫu thân, phụ thân, vả lại cách chết này cũng quá mức tàn độc đi (chết vì quỵt nợ ^_^), nói chung là cô không muốn chết a.

Ơ! Hình như...có cái gì đó đang đỡ mình, hình như cô chưa có chết... Đôi mắt hẹp dài tinh nghịch mở hé ra, lúc đầu vì nhắm lại chặt quá mà bây giờ mở ra ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào, hại cô phải nháy mắt một lúc lâu sau mới mở ra được. Tò mò không biết là ai đang đỡ mình, đôi mắt đen láy đảo quanh một vòng rồi dừng lại trước thân ảnh đối diện, lờ mờ cô có thể thấy được chính là hắn đã cứu cô, đôi tay ấm áp rắn chắc giữ ở đằng sau lưng cô. Tình cảnh này, dáng vẻ tuấn mĩ này, bỗng làm cô liên tưởng đến hai chữ "duyên phận", trong phút thoáng cô đã nghĩ là nam nhân này sẽ là mối tình đầu của cô, nhưng...

Uỵch.

Đôi bàn tay đỡ cô biến mất, hiển nhiên theo đà cô ngã phịch xuống đất (nghiệp quật lần 2). Ôi, cái mông cái mông, đau chết mất!

"Ai da da, cái mông của tôi!". Bạch Ly âm thầm đau xót cho số phận của mình, nhủ hôm nay chính là ngày đen đủi nhất của cô từ trước tới giờ. Giận giữ hướng mắt lên nhìn người đối diện, cái tình cảnh này là sự kiện nhục nhã nhất trong đời cô, cũng bởi từ trước tới nay làm gì có ai lại có gan đi đẩy cô, dù gì thì cô cũng là công chúa, vậy mà giờ lại...

Bạch Ly tức giận mắng:"Ngươi không có mắt à?!!". Tất cả là tại hắn, ai bảo đã đỡ cô rồi tự dưng lại còn bỏ tay ra làm gì, cô cũng đâu có nặng tới mức phải làm hắn mỏi tay, mắng hắn là đúng rồi!

Giọng nói từ phía trên đầu cô vọng xuống, nghe qua thì trầm thấp, nhưng lại mang đầy sự cao lãnh, trêu ngươi, nhất là đối với người đã và đang bực tức như cô đây, hắn nói:

"Vậy ta hỏi ngươi đi đường có nhìn không thế?"

Bạch Ly:"...", cô bị hắn nói cho nhất thời cứng họng, vắt óc suy nghĩ xem tiếp theo nên nói cái gì Đúng là cô sai vì đã va vào hắn trước, nhưng dù gì hắn đã đỡ cô rồi thì việc gì còn phải bỏ tay ra, khiến cho cái mông của cô đau ê ẩm. Vẫn dùng giọng nói ngang ngược như chính mình mới là người đúng, Bạch Ly nói:

"Vậy ngươi đỡ rồi còn thả tay ra làm gì?"

"Nặng". Người phía trên trả lời.

"Nặng?". Chỉ là một câu nói thôi nhưng giống như vả một cái thật mạnh vào mặt Bạch Ly. Chẳng lẽ không còn lí do nào khác sao? Thả tay ra chỉ vì "nặng"? Tại cái chữ này mà mông của cô phải gánh chịu "hậu quả" nát mông? Cô mà nặng thì trên đời còn có ai nhẹ!?

"Nờ-ăng-năng-nặng nặng, ngươi không biết đọc chữ à?". Nam nhân phía trên vẫn tiếp tục nói.

À, thì ra là như vậy sao, thì ra câu trả lời của hắn là "ngươi không biết đọc chữ à". Không được, phải kìm nén, phải kìm nén, những lúc như thế này càng cần phải bình tĩnh, phải tìm lại công bằng cho cái mông của cô... Nhưng...

"Ngươi mới là kẻ không biết đọc chữ, cả nhà ngươi đều là kẻ không biết đọc chữ. Ta mà nặng, bộ tay ngươi có vấn đề à? Ngươi...chính là cái đồ đáng ghét!". Bạch Ly oán thán cãi lại.

Như trút được hết tức giận nhịn từ trước tới giờ đổ hết lên đầu hắn, vì để làm cho uy lực mạnh mà dù cái mông vẫn còn đau cô vẫn phải bật dậy đứng lên. Nhưng điều này cũng chẳng giúp cô tí nào, nam nhân kia vẫn là cao hơn cô đến tận một cái đầu.

Nhưng thật sự bây giờ mặt đối mặt nhìn gần như vậy Bạch Ly mới nhận ra cái tên mà cô vừa chửi quả là một mĩ nam a. Gò má cao, đôi mắt lạnh lùng trầm tĩnh như mặt nước lạnh, pha chút băng giá như không thể lại gần hắn được, giống như chỉ cần cô bước gần lại một bước nữa thôi thì đầu cô lìa khỏi cổ lúc nào cũng khó mà đoán được, vả lại đôi mắt sắc lạnh đó còn như có thể nhìn thấu tâm can con người ta vậy, giống như có thể đoán được ra hết tất cả những gì cô đang nghĩ. Mái tóc hắn đen tuyền, được cột một búi ở trên đầu, còn đâu là thả rơi xuống, thân hình cũng được coi như là cân đối, không những thế còn rất rắn chắc nữa là đằng khác. Da mặt trắng, nhìn qua còn trông rất mịn...

"Còn định ngắm tới bao giờ?". Thanh âm thanh lãnh phát ra.