Hồ Yêu, Nàng Là Của Ta

Chương 46




Hội Ân Xá là lễ hội chỉ có riêng ở Yêu tộc, được tổ chức ở Kinh đô Hồ tộc mỗi năm một lần. Mục đích của lễ hội này cũng giống như cái tên của nó, các tội ác của yêu quái, dù lớn hay nhỏ, khi đã tham gia lễ hội, cùng cầu nguyện và xin được tha thứ, tất sẽ coi như được ân xá, mọi tội lỗi sẽ được xóa bỏ. Lễ hội Ân Xá cũng đóng góp một phần trong việc tu luyện của yêu quái, bởi chỉ khi tâm hồn cùng tội lội không còn, trái tim được gột rửa sạch, đan điền lúc này mới có thể ngưng tụ linh khí trời đất. Cũng vì lí do này mà hằng năm có rất nhiều yêu quái từ khắp mọi nơi tới đây náo nhiệt.

Bạch Ly tung tăng vui vẻ nắm tay của nam nhân mặt lạnh bên cạnh, nghiêng đầu tò mò hỏi:"Tại sao cả Mộc Thanh tiểu huynh đệ cũng tới đây vậy?". Nếu bây giờ đã lộ danh tính yêu quái, tuổi tác hiện tại của cô cũng hơn Mộc Thanh rất nhiều, gọi y như vậy cũng không sai, đến ngay cả Thiên hay Mặc Phàm chính là cũng phải gọi cô hai tiếng nãi nãi đi. Ùm, cảm giác được làm người lớn tuổi thật thú vị.

Mộc Thanh ở phía sau giải thích:"Thật ra ta cũng là có giấu mọi người một chuyện. Bạch cô nương, ta là bán yêu"

"Là gì a?". Bạch Ly ngốc ngốc hỏi lại.

"Bán yêu, là cụm từ dùng để chỉ những yêu quái có một nửa dòng máu là yêu, một nửa còn lại là người". Hoa Lệ giải thích.

Mộc Thanh mỉm cười nhìn cô:"Hoa cô nương biết thật nhiều, đúng vậy, phụ thân của ta là yêu quái"

Ngọc Loan đi bên cạnh y, đôi mắt sắc bén lạnh lùng vẫn luôn chỉ hướng tới nam nhân thanh y này, đôi mày nhẹ nhíu lại, "hừ" lạnh một tiếng.

Bạch Ly cuối cùng cũng hiểu. Bất quá dù Mộc Thanh có là yêu quái hay là con người, chỉ cần y tốt bụng là được. Lại nghĩ đến tờ giấy mà Viêm Thiên đã gửi cho cô lúc trước, hai người que nhỏ nhỏ bên cạnh kia, có lẽ một người là để chỉ Mộc Thanh, nhưng người còn lại lại là ai?

Trong lúc Bạch Ly đang nghĩ ngợi, Mặc Phàm bên kia lại hô lên:"A, Hoa tỷ, bên kia là cái gì vậy?". Nói xong liền kéo tay Hoa Lệ đi về phía sạp hàng trang trí rực rỡ gần đó.

Mộc Thanh cười nhìn Ngọc Loan, sau đó cũng chìa một tay hướng tới trước mặt cô:"Ngọc cô nương từ đầu tới giờ nhìn ta nhiều như vậy, cũng sẽ không ngại dẫn ta đi thăm quan lễ hội chứ? Ta sống ở Nhân giới lâu như vậy, cũng đã lâu rồi không còn nhớ hội Ân Xá trông như thế nào"

Ngọc Loan nhìn y, sau đó không nói gì đi thẳng về phía trước. Tay của Mộc Thanh dừng giữa không trung, y nhìn vào bàn tay của mình, hết nắm rồi lại mở ra, sau đó lắc lắc đầu thở dài, bước chân cũng đi thẳng theo phía Ngọc Loan.

Nhìn lại, cuối cùng chỉ còn lại có Bạch Ly và Viêm Thiên nắm tay nhau đứng đó. Bạch Ly nhìn Hoa Lệ và Mặc Phàm đang vui vẻ chơi đùa kia, biết ý đồ của Mặc Phàm, cũng không có ra đó phá đám bọn họ. Cô lại nhìn hướng nam nhân bên cạnh mình, chỉ là thời điểm mắt cô hướng tới Viêm Thiên, thật không ngờ Viêm Thiên cũng đang nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau ngơ ngác một hồi, cuối cùng vẫn là Viêm Thiên bên kia thu lại tầm mắt trước, hắn ho nhẹ, nói:"Dáng vẻ hiện tại, không quen lắm"

"A?", Bạch Ly cũng không vội vã thu lại ánh mắt, dù là đã nhìn thấy nhiều lần rồi, nhưng vẫn là cảm thấy đôi mắt của nam nhân thật đẹp, xanh thẳm phát sáng, "Thiên là đang nói hình hài hồ ly của ta không đẹp bằng lúc ở hình người nguyên vẹn sao?", cô nhìn nhìn lại mình, tóc trắng, da trắng, cũng đẹp mà. Lại nói rõ ràng từ nãy tới giờ hắn vẫn nhìn cô chằm chằm đấy thôi.

Viêm Thiên nhất thời không biết trả lời ra sao, chung chung bỏ ra hai chữ:"Đều đẹp"

Bạch Ly nghe được câu trả lời vừa lòng, cũng không có truy vấn đến cùng, cô cười hì hì nhìn hắn, đôi mắt hồ ly sáng lên trìu mến long lanh, cầm bàn tay mát lạnh khô ráo của hắn, nói:"Đi, ta dẫn ngươi đi chơi"

Viêm Thiên nhìn bàn tay đang bị nắm của mình, không có ghét bỏ bài xích, ngược lại còn cảm thấy ngọt ngọt lạ lạ. Hắn nhẹ nói:"Ừm"

Vì là lễ hội chỉ một năm mới có một lần, Lễ Ân Xá được tổ chức rất long trọng. Xung quanh đều được treo đồ đèn trang trí đỏ vàng vô cùng bắt mắt. Các sạp hàng cũng rộn ràng mời chào khách khứa vào quán của mình, tấp nập phồn hoa không kém gì mấy lễ hội ở Nhân giới.

"Nhìn nè, ta mua cho ngươi hoa đăng Xá Lợi nhé?". Thanh âm trong trẻo của nữ tử bạch y vang lên.

Viêm Thiên hỏi:"Cái này để làm gì?"

"Tí nữa ngươi sẽ biết", nữ tử tinh nghịch nháy mắt, sau đó quay về sạp hàng chọn ra hai cái hoa đăng đẹp nhất, trả cho cô chủ cửa hàng hai đồng piran, rồi lại kéo Viêm Thiên đi.

"Ôi, tự dưng ta lại nhớ tới lần đầu tới Nhân giới, vì quên mang tiền mà phải chạy quanh cả cái Đông thành. Sau đó ra sao nữa, người còn nhớ không?". Bạch Ly ôm hai cái hoa đăng trong lòng, vừa đi vừa nói.

Viêm Thiên vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt có chút dừng lại ở hai cái tai hồ ly trắng muốt đang lăc lắc kia, nói:"Sau đó nàng đụng phải ta, rồi ta trả tiền cho nàng"

"Đúng vậy a, đúng rồi, vừa nãy ta cũng mua cho người một cái hoa đăng rồi, coi như là đã trả tiền lần đó rồi đấy. Lại nói nếu như lần đó không gặp được ngươi, không biết ta sẽ như thế nào nhỉ?". Bạch Ly cao hứng hỏi.

"Bị bắt lại, đi rửa chén cho người ta". Viêm Thiên nói.

Bạch Ly lắc lắc đầu, nhẹ giọng chậm rãi nói:"Nếu không gặp ngươi, ta sẽ không biết về vụ án huyết y nữ tử, sẽ không gặp Mặc Phàm, không gặp Mộc Thanh, cũng sẽ không giúp được những người dân ở Tây thành. Nếu không gặp ngươi, lần lịch tập ở Nhân giới này của ta, sẽ vô cùng chán ngắt tẻ nhạt"

Dừng một chút, cô nhìn hắn chân thành nói:"Bởi vậy, gặp người, là may mắn"

Đúng vậy, gặp được hắn đời này, giống như một giấc mộng vậy.

Có lẽ cái khoảnh khắc cô đụng trúng hắn kia, giống như đã được các vị thần định sẵn.

Giống như một mối lương duyên tốt đẹp được định sẵn từ trước...

Viêm Thiên nhìn cô, đôi mắt xanh thâm thúy hiếm khi trở nên mềm mỏng, đang định mở miệng nói cái gì, Bạch Ly lại nhìn phía trước rồi hô:"A! Tới sông rồi!". Nói rồi nữ tử lại cầm tay hắn, kéo về phía trước, mái tóc dài trắng tung bay trong gió vô cùng diễm lệ.

Trước mặt bọn họ là một dòng sông lớn, hai bên bờ sông đầy ắp yêu quái đang thả đèn hoa đăng Xá Lợi cầu nguyện. Bạch Ly kéo Viêm Thiên tới một bên bờ sông vắng người hơn, sau đó đưa một đèn hoa đăng cho hắn, nói:"Này, trong một năm qua ngươi có làm ra tội lỗi gì, cứ thả đèn Xá Lợi xuống rồi kể hết ra, mọi tội lỗi của người đều sẽ được thần linh xóa bỏ. Tuy là ta không biết con người có tác dụng không"

Những hoa đăng Xá Lợi này sẽ theo dòng sông, đưa đến tận tay các thần linh, không chỉ nói về tội lội trong một năm của mình, nếu người thả đèn có ước nguyện hay nguyện vọng gì chưa thực hiện được, cũng có thể nói với đăng, tất sẽ đến tai các vị thần linh.

Bạch Ly nhanh chóng làm mẫu trước, hai bàn tay trắng nõn thả đèn hoa đăng xuống mặt sông, nửa quỳ bên sông chắp hai tay nhắm mắt lẩm nhẩm. Viêm Thiên cũng đi đến bên cạnh cô, thả đèn xuống nước, nhưng hắn chẳng cầu gì, cũng không có tội lỗi gì để nói, chỉ lẳng lặng nhìn nữ tử nhỏ nhắn trắng trắng bên cạnh mình vẫn chuyên chú kể tội.

"Xin các vị thần linh trên cao, trong một năm này, Bạch Ly con, đã từng ăn trộm một cái bánh của bà ngoại, đã từng chọc giận phụ hoàng tức giận, đã từng có 105 lần trốn học, còn có lần từng bí mật làm một búi tóc nhỏ trên đầu Ngọc Loan tỷ,..."

Viêm Thiên nghe từng tội lỗi của cô, trên môi không kìm được mà nở nụ cười.

Vẫn đáng yêu như vậy...

Hắn vô thức tiến người lên, càng ngày càng đến gần cái trán trắng nõn trơn nhẵn của nữ tử, bên mũi cũng ngửi được mùi hương nhè nhẹ tỏa ra từ mái tóc trắng toát kia.

Bùm!

Môi của Viêm Thiên suýt chạm đến thì bất ngờ lại bị dừng giữa không trung. Hắn ngạc nhiên mở to mắt, chỉ thấy nữ tử mới vừa nãy còn đang ngồi cầu nguyện ngay gần hắn, hiện tại đã biến thành một đứa nhóc nhỏ nhỏ trắng noãn!

Bạch Ly cũng không ngờ mình lại biến trở về nhanh đến như vậy, nguyên lai linh lực của cô vẫn là chưa đủ, không thể chống đỡ được hình thái lớn lâu, hiện tại thì hay rồi, biến lại trở về một con nhóc nhỏ xíu.

Dù biến thành nhóc con, nhưng cũng may chưa thực sự thành hình hài nguyên thủy hồ ly.

Viêm Thiên nhìn đứa nhóc xinh đẹp tầm 5-6 tuổi này, nhất thời không biết nói gì.

Vừa nãy hắn suýt đã...

Ầy, thôi vậy.

Lúc này lại nghe thấy nhóc nhỏ Bạch Ly bỗng nhiên nói:"Nè, ngươi còn nhớ lời nói lúc ở cầu Vọng Ước không?"

Viêm Thiên trả lời cô:"Nhớ"

Sẽ mãi nhớ, không chỉ riêng lời hứa đó, mà tất cả những gì cô đã từng nói, hắn đều sẽ nhớ.

Bỗng bóng trắng nhỏ nhún chân, chớp một cái, hắn bỗng cảm thấy bên má phải của mình có xúc cảm mềm mại ấm áp.

Bạch Ly ở hiện tại rất lùn, nhưng Viêm Thiên là đang nửa quỳ trên đất, cô dễ dàng nhân lúc hắn không đề phòng mà hôn vào má hắn một cái. Hôn xong còn xấu tính cười hì hì bĩu môi nói:"Nhớ đó, không được ghét ta vì ta là yêu"

Viêm Thiên thẫn người nhìn cô, phản chiếu trong mắt hắn là hình ảnh bóng trắng xinh đẹp đáng yêu, là hình ảnh luôn xuất hiện trong những giấc mơ của hắn, là hình ảnh mà hắn sẽ khắc mãi trong trái tim.

Cách hai người bọn họ không xa, ở bên kia bờ sông, cũng có hai thân ảnh một là nữ tử dịu dàng thanh thoát như tiên nữ, một là thiếu niên anh tuấn tinh nghịch.

"Hoa tỷ, khụ, tỷ...đã có người trong lòng chưa?". Mặc Phàm một tay tả đèn hoa đăng, đôi mắt lại vẫn nhìn chằm chằm Hoa Lệ, bên trong ánh mắt còn có chút chờ mong.

Hoa Lệ nhìn dòng sông lấp lánh ánh sáng đỏ vàng của hoa đăng, lung linh kì ảo lạ thường, mỉm cười nói:"Đã từng có một người..."

Mặc Phàm không ngờ được, dời mắt:"Vậy à...", sao lại cảm giác có chút hụt hẫng? "Người đó trông như thế nào?", cậu hỏi.

Hoa Lệ ngước nhìn bầu trời đầy sao, nhắm mắt như đang liên tưởng lại một đoạn quá khứ quan trọng:"Đã rất lâu rồi, chắc bây giờ đứa trẻ năm ấy cũng tầm tuổi đệ rồi..."

Cô quay sang nhìn Mặc Phàm:"Đứa trẻ đó, đôi khi ta nghĩ, nó rất giống đệ". Ánh mắt cô toát lên vẻ trìu mến tưởng niệm, chan chứa một cảm xúc khó quên không dứt.

Mặc Phàm nhìn cô, trái tim giống như bị ai đó thắt chặt, cậu nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Hoa Lệ là đang dành cho kẻ mà cô yêu chứ không phải dành cho cậu.

Cậu đang mong chờ điều gì chứ?

Cậu là kẻ đến sau.

Chỉ là, thời khắc lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Lệ, giống như đã từng quen biết ở đâu, thân thuộc vô cùng, trái tim ngay khoảnh khắc đó cũng đã bị sét đánh, nhận định cả đời này chỉ có thể yêu một người.

Có lẽ, ngay từ đầu, Hoa Lệ đối với cậu dịu dàng chỉ là vì trông cậu giống với một người mà cô đã từng yêu.

Mặc Phàm một mảnh đắng chát khó chịu, khô khốc tiếp tục trò chuyện:"Người đó trông như thế nào?"