Lí Phúc đưa bốn người vào sâu trong nội thành. Lúc đầu trên đường đi còn có nhiều người dân nằm tuyệt vọng lê lết giữa đường trông vô cùng tội nghiệp. Song càng đi sâu vào trong, số người như thế lại ngày càng giảm, không còn nhiều khuôn mặt thẫn thờ hốc hác, không còn những thân hình gầy gò da bọc xương, cũng không còn những tiếng van xin hay trẻ em đói gào khóc. Tất cả mở ra trước mắt Bạch Ly, lại là một khung cảnh hoàn toàn khác.
Giống như hy vọng trong tuyệt vọng, là thiên đường giữa địa ngục.
Mặc Phàm trợn mắt, không nói thành lời:"Đây...". Đối lập với khung cảnh nghèo đói trước cổng Tây Thành, nội thành ngược lại trông vô cùng náo nhiệt tươi vui. Cảnh tượng này khiến cho ai nhìn vào cũng phải bàng hoàng kinh ngạc.
Lí Phúc không đáp, trong đôi mắt phản chiếu khung cảnh trước mắt, lộ rõ sự ước ao vô bờ, ước rằng không chỉ vùng nội thành nhỏ bé này, mả toàn Tây Thành cũng được như vậy.
Những người ở vùng nội thành này đang được vị tiên nhân kia giúp đỡ, chỉ ngắn ngủi vài tuần, nơi đây đã trở thành miền đất sống mà đám ăn mày bọn họ mong ước. Người dân nơi đây không còn bị dịch bệnh hoành hành thống khổ, họ như được chết đi sống lại, sống thêm một cuộc đời mới. Nội thành từ trước vốn là nơi có thể nói là khấm khá nhất ở Tây Thành, giờ đây sau cơn dịch bệnh lại như được khoác thêm một màu sắc mới, rực rỡ và sức sống hơn.
Tiên nhân kia không thể cùng lúc cứu cả tây Thành nên đã chọn vùng nội thành này trước, nhưng không phải vì thế mà quên những người sống ở ngoại thành bọn họ, cứ mỗi ngày sẽ có vài người được vào trong nội thành mang thuốc về cứu những người khác. Nhưng căn bản lượng thuốc vốn không đủ, ngoại thành nhiều người như vậy, mà Hạch Ban không phải điều trị ngày một ngày hai là xong, người bị nhiễm bệnh phải uống thuốc dài dài, lượng thuốc không đủ khiến cho càng nhiều người tranh giành nhau, trai tráng trẻ khỏe còn tranh được thuốc, chứ phụ nữ và những đứa trẻ chỉ còn cách phó mặc cho trời đất, để bệnh tái phát đến lúc chết.
Những chuyện tranh giành thuốc chưa bệnh này không chỉ có ở ngoại thành, ngay cả bây giờ nội thành cũng xảy ra không ít ụ như vậy. Lí Phúc đưa bốn người tới một đám đông đang tranh giành nhau thuốc. Ai nấy đều tranh chấp, có người thì mua lại thuốc của những người đã tranh được, có người thì ăn trộm, ăn cắp, người không tranh được thì chỉ biết ngồi khóc van xin, khung cảnh lộn xộn lại sực mùi tham lam, ích kỉ, khiến cho bản chất của con người được bộc lộ một cách rõ ràng nhất.
Bạch Ly nhíu mày. Chẳng lẽ nhưng người thanh niên kia không biết nhường thuốc cho những cụ già, trẻ nhỏ sao? Chẳng lẽ bọn họ không biết xếp hàng lấy thuốc cho ngay ngắn mà cứ phải tranh chấp lộn xộn như vậy sao? Chẳng phải bọn họ đều đến lấy thuốc sao, có cần đánh nhau đến chảy máu, rồi còn trộm cắp, có cần như vậy không?...
"Đều vì mưu sinh"
Bạch Ly hướng Viêm Thiên vừa nói, nghi hoặc hỏi:"Mưu sinh sao?"
Viêm Thiên chậm rãi nói:"Dù sao có lẽ họ còn người nhà đang bị bệnh ở nhà, có lẽ còn bạn thân đang nhiễm bệnh sắp chết, hoặc có lẽ còn niềm khao khát sống mãnh liệt". Con người dù có nhân từ hay lương thiện cỡ nào, bị dồn vào tử cục cũng sẽ vùng lên đấu tranh, bản tính sống mãnh liệt, không thể phán xét đúng sai.
Đương lúc này, một thanh âm nam tử phía xa cất lên.
"Mọi người, đừng tranh giành thuốc"
Đám đông còn đang tranh chấp sau khi nghe thấy giọng nói kia thì liền tức thì im lặng đột ngột, tất cả đều hướng về người đang đứng trước bọn họ vừa mới nói xong.
Nam nhân kia thấy mọi người đã ổn định không còn tình trạng tranh giành nữa, tiếp tục nói:"Tuy ta chưa thể làm đủ số lượng thuốc cho cả Tây Thành nhưng chắc chắn một điều sẽ không để ai phải chết"
Có một người trong đám đông nói:"Mộc tiên sinh chỉ bảo đúng, chúng tôi sẽ không tranh giành thuốc"
"Đúng vậy, mội người mau xếp hàng ngay ngắn vào!". Một kẻ khác hét.
Thế là cục diện hỗn loạn đã được nam nhân chỉ bằng vài câu nói giải quyết hoàn toàn.
Chẳng cần dùng não cũng biết nam nhân trước mắt là ai. Bạch Ly hỏi Lí Phúc:"Đó là vị tiên nhân mà ngươi nói sao?"
Quả nhiên Lí Phúc trả lời:"Đúng vậy, Mộc tiên sinh là vị cứu tinh, là hy vọng mang đến sự sống cho vùng đất chết này. Người dân toàn Tây Thành chúng tôi vô cùng kính trọng con người ấy, có thể nói..."
"Yo, Mộc công tử, xin chào". Bạch Ly tiến tới vỗ vai nam tử vận bạch y nói.
Lí Phúc:"...". Làm cái gì vậy!? Bộ không nghe ta nói đó là tiên nhân sao!? Là tiên-nhân đó! Lễ phép chút đi!
Mặc dù Mộc tiên sinh đối xử với người dân bọn họ vô cùng ôn hòa gần gũi, nhưng đám người phàm tục bọn họ làm sao dám vô lễ bất kính với ân nhân đã giúp mình? Ngay đến cả chạm vào cũng chưa ai dám chạm, y giống như một viên đá phép màu mang lại sự sống cho bọn họ nhưng chỉ được ngắm chứ không thể chạm.
Mặc Phàm chẳng quan tâm mấy thứ này, cũng tiến tới "Mộc tiên nhân" mà nói:"Nghe nói Mộc công tử là ân nhân của Tây Thành, cứu giúp bách tính khó khăn, thật sự đáng mặt đàn ông lắm đó! Nè, sao ngươi pha chế thuốc được hay vậy? Chỉ ta đi"
Toàn bộ người dân đang xếp hàng lấy thuốc: hóa đá tập thể!
Thật sự...quá bất kính!
Hoa Lệ từ lúc nào tiến tới tiên nhân rồi véo má y, nói:"Nga, Mộc công tử thật đẹp nha"
Y mặc một thân bạch y, quả thật dáng hình trông rất giống tiên nhân giáng thế. Gương mặt trắng nõn, đôi mắt hiền từ, sâu bên trong là một ít lấp lánh tinh quang. Mái tóc búi đơn giản rồi dùng trâm gỗ cài, còn lại xõa xuống phía sau. Bên dưới mắt phải là một nốt ruồi nhỏ, trông vô cùng diễm lệ xinh đẹp. Nổi bật nhất trên người y là chiếc khuyên tai đỏ rực được cài một bên tai trái, nó giống như một mặt trời nhỏ gắn trên tai y vậy.
Bạch Ly chú ý tới chiếc khuyên tai một bên kia, trâm ngâm nói:"Hình như...ta có nhìn thấy cái này ở đau rồi thì phải". Là ở đâu ta? Cô không nhớ rõ lắm, nhưng chắc chắn một điều là đã từng nhìn thấy trước đây, cũng là một người đeo một bên khuyên tai đỏ.
Đám người phía dưới cuối cùng cũng phục hồi sau màn chào hỏi vô cùng vô lễ của đám người Bạch Ly với Mộc tiên sinh, một kẻ bất mãn nói:"Này, các người là ai hả? Mộc tiên sinh là tiên nhân của Tây Thành, không được vô lễ với y!"
Thế là cả đám người bắt đầu nhao nhao lên. May thay lúc này Lí Phúc cũng đi tới, gã trấn an, nói:
"Mọi người bình tĩnh, các thiếu hiệp đây là tới giúp đỡ cho Tây Thành chúng ta đó"
Có người nghi ngờ:"Thật sao? Nhưng họ vừa..."
Người nọ còn chưa nói xong, Bạch Ly đã đứng trước mặt bọn họ, nói to:"Đúng vậy! Chúng ta tới đây là để cứu giúp Tây Thành"
Tức khắc, cả đám người liền ngẩn người, sau đó cả đám quỳ rạp xuống đất, nói:"Thứ lỗi, thật không ngờ Tây Thành chúng tôi lại được nhiều người trợ giúp như vậy. Chúng tôi...thật không biết cảm kích sao cho hết"
Lúc đầu bọn họ cứ nghĩ sẽ không ai quan tâm tới tòa thành chết này, quan cai thành không cần bọn họ, những thành trấn kế bên không ra tay giúp bọn họ. Trong thời khắc bọn họ nghĩ sẽ phải chết, thì lại có bao nhiêu người xa lạ đến cứu giúp bọn họ. Lúc đầu là Mộc tiên sinh, giờ lại thêm bốn vị thiếu hiệp này nữa. Thật khiến cho họ mừng không sao kể xiết!
Nam tử mà được người dân Tây Thành gọi là tiên nhân cũng ngạc nhiên, sau đó hướng Bạch Ly gần nhất hỏi:"Mọi người cũng chịu giúp Tây Thành sao?"
Bạch Ly cười đáp:"Đúng vậy". Sau đó cô hướng người dân phái trước:"Chúng tôi sẽ cho mọi người thấy mặt trời một lần nữa!"
Ai nấy đêù giàn giụa nước mắt, cuối cùng họ đã nhận được sự quan tâm giúp đỡ chân thành, không phải từ những người mà họ quen biết, mà là từ những người xa lạ nhưng mang trên mình trái tim chân thành tốt bụng.
Mặc Phàm nói:"Tại hạ tên Mặc Phàm, hai cô nương bên cạnh là Bạch Ly và Hoa Lệ. Còn có...". Cậu hướng tới ca ca mình.
Viêm Thiên từ nãy giờ không nói gì, hiện tại tới gật đầu chào hỏi rồi nói:"Viêm Thiên"
Đám người dân thì thào:"Ai mà đáng sợ quá vậy!? Có chắc là tới giúp chúng ta không? Nhìn cái mặt giống như là muốn đốt cả cái thành này chứ chẳng chơi..."
Bọn họ nói nhỏ thôi, nhưng Viêm Thiên là người luyện võ, nghe thấy hết. Ờm, thôi, hắn cũng quen rồi.
Sau khi trao đổi nói chuyện với "Mộc tiên sinh", bốn người bọn họ mới biết được rõ ràng tình hình nơi đây.
Mộc tiên sinh tên thật là Mộc Thanh. Là một y sư, vì vài lí do mà lang thang tới Tây Thành, bắt gặp cảnh người dân bị dịch bệnh hoành hành tra tấn mới động lòng thương xót cứu giúp.
Bệnh mà người Tây Thành mắc phải là Hạch Ban. Những người mắc bệnh trước khi chết trên người sẽ nổi những vết ban trắng, khi vết ban lan khắp người cũng là lúc nạn nhân tử vong. Bệnh này không khó chữa, y đã tìm hiểu và biết được có một số loại cây mọc trên núi ở Tây Thành có thể chữa được căn bệnh này. Quan trọng là lượng cây hắn hái trong một ngày không nhiều, lượng thuốc điều chế được ra cũng ất ít, không đủ cho toàn dân trong thành. Bởi vậy mới hay xảy ra tình trạng tranh giành thuốc.
Viêm Thiên hỏi:"Sao không bảo người dân trong thành hái thuốc?". Tìm những người khỏi bệnh, sau đó nhờ họ lên núi hái thuốc, chẳng phải sẽ nhanh hơn sao?
Mộc Thanh cười khổ:"Người dân nơi đây từ trước vốn đã nghèo đói, không được học hành tử tế, nhiều loại cây vốn dĩ không thể phân biệt được, bảo họ lên núi hái thuốc chẳng bằng bảo đi tìm nước ngọt giữa một biển nước mặn". Y cũng đã thử cho họ phân biệt, dạy họ, nhưng cây thuốc này khó phân biệt, bọn họ hái về đều là một rổ rau dại.
Bạch Ly hang hái nói:"Ta và Hoa tỷ đều biết về y dược, không bằng sau này để chúng ta lên núi hái thuốc?". Cô cũng muốn giúp những người dân nơi đây.
Mặc Phàm cũng xung phong:"Ta có thể đun dược!"
Mộc Thanh nhìn những người trẻ tuổi đầy hăng hái nhiệt huyết này, mỉm cười:"Cảm tạ các vị"
Viêm Thiên:"Không có gì, Mộc công tử không cần khách khí"
Ba người còn lại: Ngươi có làm gì đâu!
Thế là cả bốn người cùng với Mộc Thanh mới quen bắt tay vào giúp đỡ Tây Thành diệt dịch, hiển nhiên đã quên hoàn toàn vụ huyết y nữ tử.