Hồ Yêu, Nàng Là Của Ta

Chương 37




Bạch Ly nghiêm túc suy tư, cô vốn là người không thích những thứ quá ư lằng nhằng, lại không thể không giúp đỡ những người gặp khó khăn, tính cách mâu thuẫn như vậy khiến cho lí trí cô trực tiếp đóng băng đối với những việc quá phức tạp. Hiện tại muốn suy nghĩ chút đỉnh gặp phải chút khó khăn, bất quá cô là cửu vĩ hồ độc nhất vô nhị của Yêu giới cơ mà, từ nhỏ trí tuệ đã hơn hẳn người thường, phỏng đoán chút vấn đề cũng chưa tới mức mù tịt. Hơn nữa là công chúa Hồ tộc, có một số việc chính sự về Tam giới cô cũng biết chút ít nha.

Trong trăm năm này, sau khi kết thúc cuộc chiến tranh giữa ba giới, người đời thường gọi cuộc chiến khốc liệt trăm năm về trước là "Tam giới đồ sát"! Nếu như không có sự xuất hiện của Thượng đế, có lẽ trận đồ sát này đến tận bây giờ cũng không thể kết thúc êm đẹp như vậy. Về cuộc chiến trăm năm trước đó, Bạch Ly cũng là không có rõ lắm, chỉ biết rằng thời điểm cuộc chiến kết thúc cũng là lúc cô được sinh ra.

Nghe nói trong trận chiến đó, Nhân giới bị tổn thất nặng nhất, ngoài những tu sĩ hay võ sĩ có pháp thuật ra thì những người bình thường đều bị bọn quỷ giết đến máu chảy thành sông. Mà kẻ thống trị Quỷ giới lúc đó chính là Trầm Quân, Quỷ Vương của quỷ giới, kẻ đạt đến cấp Kim Thượng, thống lĩnh hàng vạn con quỷ, cũng là kẻ khơi mào cho một cuộc tàn sát vô nghĩa. Mặc dù không rõ nguyên do sâu trong đó, nhưng mặt ngoài thì có thể nói trong trận chiến đó, Quỷ giới dường như đã chiếm được thế thượng phong, Nhân giới cùng Yêu giới cùng lúc bắt tay nhau hợp tác chống lại Trầm Quân, song kết quả cũng không mấy khả quan.

Bọn họ càng đánh càng hăng, càng không còn nghĩ gì đến mục đích ban đầu. Tưởng như muốn chém hết mọi thứ, muốn một thứ gì đó còn cao hơn cả chiến thắng. Tam giới lúc đó trầm luân trong biển máu, số người chết hóa thành oan hồn còn nhiều hơn người sống, mà Quỷ giới cùng Yêu giới cũng bị tổn thất nặng nề, những con quỷ bị đánh chết sẽ mãi không thể đi vào luân hồi, mà yêu quái cũng không tốt hơn là bao, nhiều chủng loài yêu tộc bị giết, nghe nói còn có tộc yêu bị tàn sát đến tuyệt chủng.

Đương lúc ba bên tàn sát khốc liệt nhất, cũng là lúc Thượng đế xuất hiện. Bất quá để làm cho những con quỷ, yêu quái cùng những con người đó triệt để không còn khát máu nữa là không dễ. Thượng đế liền tạo ra một pháp khí, khiến cho toàn bộ người ba giới quên hết thảy những gì đã xảy ra, khiến cho Trầm Quân bị rơi vào tổn thương nặng, thần hồn phách tán. Mà lúc đó Tiên vương của Yêu tộc, cũng chính là phu quân của bà ngoại cô lúc đấy, cũng bị phản phệ không rõ tung tích.

Trận chiến kết thúc, cả Tam giới như được tái sinh lại một lần nữa, những người sống sót sau trận chiến là rất ít, bọn họ đều quên hết tất thảy quá khứ cùng trận chiến, cũng quên luôn gia đình người thân đã chết trong trận chiến đó.

Duy chỉ có những người đứng đầu tham gia trận chiến lúc đó là không bị pháp khí kia ảnh hưởng, vẫn có thể nhớ trận đồ sát đó. Một trong số đó là ngoại cô hiện giờ, ngoại kể lại chuyện này cho phụ mẫu cô nghe, xong mẫu hậu cô cũng kể lại chuyện này cho ba chị em nghe. Bạch Ly không hiểu sao lúc đó rất có hứng thú cùng cảm giác quen thuộc với trận chiến đó, bèn đi hỏi thêm ngoại mình, ngoại còn kể cho cô một cho tiết động trời nữa.

Nguyên lai nguyên nhân dẫn đến trận Tam giới đồ sát đó là vì một người con gái...

Chỉ vì một nữ tử mà khiến cho cả Tam giới phải đảo điên, dẫn đến một trận gió tanh mưa máu? Chỉ vì một nữ tử mà khiến cho bao người phải thiệt mạng, người sống sót thì quên hết người thân của mình? Thật sự lúc đầu Bạch Ly không tài nào tin cho nổi, song bà ngoại chưa bao giờ nói dối. Nữ tử đó... là người như thế nào!? Là một phụ nữ ngoan độc nguy hiểm muốn chiến tranh và thống trị ư? Cô có hỏi ngoại mình. Và câu trả lời mà cô nhận được là, nữ tử đó vô cùng tốt...

Cũng nay là trăm năm đổ về đây Hồ Vương của Yêu tộc cùng với Nhân giới đã tiếp tục kí thỏa thuận hòa bình, cùng nhau hợp tác dài lâu. Duy chỉ có Ma giới vẫn luôn cách biệt, những con quỷ ở đó từ nhỏ đã được dạy về cách thống trị loài người, hay giết yêu quái, tư tưởng giết chóc đó được bồi dưỡng dần dần, bởi vậy mà đến tận bây giờ vẫn có không ít quỷ tộc bén mảng tới nhân gian làm hại con người tác quai tác quái. Mà Quỷ Vương ở Ma giới vẫn chưa rõ tung tích, cho nên bọn quỷ lại càng ngày càng lộng hành.

Còn về chuyện pháp khí đã trấn phục Tam giới ấy à, Bạch Ly không rõ lắm. Chỉ biết thứ pháp khí thần kì đó sau khi Thượng đế sử dụng xong thì liền tách nó ra làm ba phần, phân tán khắp nơi. Phòng khi có một trận đồ sát thứ hai thì chỉ cần tìm nó mà dùng.

"Tiểu Ly? Tiểu Ly?..."

Hoa Lệ lo lắng huơ huơ tay trước mặt em gái mình. Không biết vì gì mà con bé này một lần nhắm mắt suy nghĩ liền nghĩ đến thất thần như vậy.

Bạch Ly được Hoa Lệ kéo dòng suy nghĩ trở về. Sau khi đã ổn định được đôi chút, cô mới hỏi:"Vậy tạm thời em chưa phải về Yêu giới đúng không?"

Hoa Lệ thấy rốt cục người này cũng nói, bèn thở dài, đáp:"Ừm. Bất quá..."

Bạch Ly căng thẳng:"Bất quá cái gì?"

Hoa Lệ búng trán cô:"Phụ vương bảo em đừng có mà quá gần gũi với Vương gia kia. Tránh cho lúc trở về lại vương vấn không thôi, vừa về nhà lại đi tìm hắn thì khổ. Ông ấy chưa muốn xa con gái mình đâu"

Bạch Ly còn tưởng chuyện gì, nhưng chuyện này hình như phụ vương và tỷ tỷ cô hiểu lầm rồi a. Mặc dù cô đúng là có chút thích cái tên vương gia khó ưa kia, nhưng không phải thích kiểu đó! Bạch Ly vội giải thích:"Em với tên đó không có gì cả! Bọn em chỉ là bạn bè thôi"

Hoa Lệ che miệng mỉm cười:"Ồ~ Là "bạn bè" ha". Ừm ừm, là bạn bè đó! Chính là cái kiểu bạn bè đó đó!

Bạch Ly thẹn quá hóa giận, đỏ mặt quay phắt ra chỗ khác. Hứ, cô không thèm nói chuyện với vị tỷ tỷ này nữa.

Hoa Lệ biết mình đã chọc giận cô rồi, bèn lảng sang chuyện khác:"Tiểu Ly có nghĩ nữ tử kia vẫn còn ở Tây Thành?". Thời gian cũng lâu vậy rồi, hơn nữa cô ta tới Tây Thành làm gì?

Cuối cùng mới thấy cái người này nói chuyện đứng đắn, Bạch Ly bèn tiếp lời:"Cứ thử tới xem". Hiện giờ manh mối duy nhất của bọn họ chỉ có Tây thành thôi.

Cùng lúc đó, bên phía chiếc xe ngựa còn lại.

"Ca, huynh quá ác độc rồi! Đáng nhẽ nên để đệ ngồi với Hoa tỷ chứ!". Ai thèm ngồi cùng với một tên như huynh.

Nghe Mặc Phàm càm ràm suốt cả đường đi tới giờ, tai Viêm Thiên thực sự sắp bị đục thủng một lỗ rồi. Hắn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh:"Đừng nói nữa. Ta cũng có muốn đâu"

"!". Mặc Phàm đơ người.

Viêm Thiên chưa nhận ra mình đã làm gì, hỏi:"Sao thế?"

Mặc Phàm dùng cái mặt gian gian, huých huých tay ca ca mình, hí hửng nói:"Sao? Huynh cũng không thích ngồi với đệ? Huynh thích ngồi với Bạch tỷ? Huynh thích tỷ ấy?"

Viêm Thiên:"...". Đào đâu ra cái kiểu suy luận như vậy hả?

Ờm, không thể phủ định lúc đầu hắn chính là muốn ngồi cùng với Bạch Ly, ngồi cùng với cô vui hơn nhiều ngồi với tên ngốc đệ đệ này của mình. Song thực tế lại trêu ngươi quá đỗi, lại để hắn ngồi với Mặc Phàm. Haizz, giờ mới hiểu câu "ghét của nào, trời trao của đó".

Trong đầu thì nghĩ như vậy, bên ngoài mồm hắn lại nói:"Ai thèm thích ngồi với cái đứa trẻ ba tuổi đó"

Bạch Ly:"Hắt xì!". Ai đó vừa nhắc mình à?

Hoa Lệ cười cười:"Có khi là Vương gia kia đang nói về em đó"

Bạch Ly lập tức phủ định:"Không phải đâu. Cái tên Vương gia hách dịch đáng ghét đó đẩy em ra còn không được, nhắc làm cái gì?"

Lần này tới lượt ai kia:"Hắt xì!"

Mặc Phàm bên cạnh: Ca, huynh bị quả báo đó biết không?

...

Tây Thành,

Hai chiếc xe ngựa chậm rãi dừng chân trước cổng thành Tây. Hoa Lệ ra khỏi xe trước, vừa kéo rèm xe ngựa ra đã nhìn thấy một đôi tay hướng về phía mình.

Mặc Phàm một thân anh khí ngời ngời, lại mang vẻ mặt thiếu niên tinh nghịch khôi ngô. Cậu cười tươi hướng một tay về phía nữ tử đang ở trên xe ngựa kia, lịch thiệp mà nói:"Cẩn thận ngã đó, để đệ đỡ tỷ xuống"

Hoa Lệ thấy thế thì cũng mỉm cười chấp thuận, cô đặt bàn tay trắng nõn thon dài của mình vào đôi tay rắn chắc kia, đáp:"Đa tạ". Nói xong cũng liền theo đà tay đáp xuống.

Mặc Phàm được nắm tay với mĩ nhân vui quá chừng.

Lại nói hai người kia, sau khi Hoa Lệ xuống xe, Bạch Ly cảm thấy thú vị. Bèn ra khỏi xe nhưng chưa nhảy xuống. Cô hắng giọng, hướng người nào đó mà nói:"A, hình như chỗ này hơi cao, có chút...không biết xuống nha". Đúng vậy, cao lắm, sợ lắm, ai đó dìu cô xuống đi nào.

Bất quá khiến cho cô thất vọng rồi, Viêm Thiên nhìn chằm chằm Bạch Ly, sau đó lanh lùng bỏ ra một câu:"Cô là trẻ con ba tuổi à, xuống xe ngựa cũng không biết xuống, ít ra bọn trẻ nó còn giỏi hơn cô"

Bạch Ly:"...". Triệt để mất hứng. Cô biết biệt danh mới của tên vương gia này là gì rồi - Thánh kết thúc mọi câu chuyện!

Nhịn nào nhịn nào, cô lại nói:"Thì sao, ta...ta không biết xuống đó!"

Viêm Thiên vẫn đứng nguyên tại chỗ:"Vậy thì đừng xuống nữa"

Bạch Ly:"...". Bất quá không thể dễ dàng bỏ cuộc thế được:"Nè, Thiên, ngươi đỡ ta xuống đi"

Viêm Thiên cứng người. Cái gì? Hắn không nghe nhầm chứ? Bạch Ly muốn hắn dìu cô xuống à?

Bạch Ly: Đúng là cái tên mạch não ngắn. Cô hiện tại cực kì nghi ngờ hắn cùng Mặc Phàm không phải anh em ruột đâu.

Viêm Thiên rốt cục cũng phản ứng lại. Hắn nhìn Bạch Ly, nhìn gương mặt xinh đẹp trắng nõn của cô, nhìn đôi tay thon dài như ngọc của cô, lại nhìn đôi môi hồng nhạt như cánh đào của cô... Có lẽ, sẽ rất mềm...

"Khụ, đưa tay đây". Viêm Thiên có chút không được tự nhiên mà đưa một tay ra.

Bạch Ly vui quá chừng, cuối cùng cái tên này cũng hiểu chuyện chút rồi. Cô vui vẻ đưa tay mình cho hắn, bất quá tay vừa chạm tay, đang định nhảy xuống, chân cô lại vô tình dẫm lên vạt váy.

"Á!"

Phịch!

Choáng đầu quá, hình như cô vừa mới bị ngã. Nhưng sao không có cảm giác gì là đau vậy? Còn mềm mềm rắn chắc nữa?

"Không sao chứ?". Giọng nam nhân từ phía trên vang lên.

Bạch Ly ổn định lại, vừa mới ngước đầu nhìn lên liền chạm ngay phải bản mặt của Viêm Thiên.

Nguyên lai vừa nãy cô vấp chân té xuống, thế là tiện thể có tay của Viêm Thiên nên theo đà ngã luôn vào lòng hắn? Thảm nào mềm như vậy. Bất quá...

"Tên biến thái!". Bạch Ly tức tốc đẩy hắn ra, hét.

Viêm Thiên:"???". Ai biến thái?

A, xấu hổ quá! Cứ nhiên lại ngã vào hắn. Dù chỉ trong khoảnh khắc, nhưng trong vài giây ấy cô lại có thể cảm nhận được mùi thơm trên người hắn, một mùi thơm đặc trưng kì lạ. Hơn nữa mặt hai người cách nhau gần như vậy, lúc cô ngẩng đầu lên liền suýt nữa là hai người môi chạm môi đó biết không hả?

Bạch Ly quay mặt đi chỗ khác, cố gắng không khiến cho mặt mình trở nên đỏ hồng. Ngược lại Viêm Thiên cũng rất nhanh hiểu được, bèn cũng không hỏi nữa. Vừa nãy...cảm giác duy nhất của hắn là...ờm, được cảm nhận thứ đó...rất mềm, còn...to hơn hắn tưởng. Nhìn bề ngoài lép vậy mà...

Giống như lần đầu bị ngã bên trong xe ngựa lúc đi đến Đại lí tự vậy. Tuy cả hai người hiện tại đang nghĩ hai thứ khác nhau. Song tim của họ cùng lúc đó lại nhảy lên một nhịp cùng lúc, giống nhau, lại chẳng ai phát hiện ra. Như một phím đàn phát ra âm thanh rất nhanh, mà kết thúc cũng nhanh, khiến cho người ta không thể nắm bắt được, lại tạo ra thứ âm thanh được khắc sâu vào tim.

Bên này hai người đang vô cùng khó xử cùng xấu hổ, bên kia Hoa Lệ và Mặc Phàm lại nhìn đến thỏa mãn.

Hoa Lệ trêu:"Có khi hai chúng ta sắp thành người nhà rồi"

Mặc Phàm lại suy ra hướng khác:"Đúng vậy, người nhà...". Hắn cũng muốn làm "người nhà" với Hoa tỷ nha.