Hồ Yêu, Nàng Là Của Ta

Chương 33




Cả ba người bước vào Đại lí tự. Bất quá vừa vào, Bạch Ly còn chưa kịp phản ứng gì thì lão quan cai phủ lần trước mà cô gặp lao tới, mặt mày đều viết lên hai chữ vui mừng, tâm tình chính là vui sướng cùng kích động. Dường như là muốn lại gần ôm Bạch Ly một cái cho thân thiết, song tay còn chưa chạm được vào người thì đã bắt gặp được ánh mắt lạnh lẽo của Viêm Thiên, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn rút tay về. Lúc này, lão mới ho nhẹ một tiếng rồi nói:

"E hèm, Vương gia, lão quả thực không lời nào kể xiết được tâm trạng của mình lúc này, thật không ngờ Vương gia vậy mà lại bắt được con yêu quái đó! Khiến cho nó không thể tàn sát người vô tội, thật là chuyện đáng mừng!"

Lão quan phủ cũng là không ngờ rằng con yêu quái giết hại bao người đấy lại là một nữ tử, hơn nữa lúc Viêm Thiên thông báo cho ông đã bắt được hung thủ, ông còn là vừa mừng vừa sợ.

Viêm Thiên không trả lời, Mặc Phàm đằng sau lại ló mặt vui vẻ hướng lão quan nói:"Zo, Lôi bá, lâu này không gặp, còn nhớ tôi không?"

Lôi Thủ là lâu rồi không nghe thấy ai gọi mình bằng cái giọng điệu này, nhất thời ngơ ngác nhìn thiếu niên kia. Bất quá chỉ sau một giây đồng hồ, ông liền nhận ra đó là ai, không khỏi kinh ngạc hô:"Tiểu Thiếu gia!? Ôi chao, đứa nhỏ nghịch ngợm này, cậu đi biệt khỏi phủ Thanh Quang mấy năm không về, có biết là lão già này cũng lo cho cậu lắm không?". Sau đó là tràn một lời than vãn nhưng không giấu nổi tình yêu thương như một người cha già.

Mặc Phàm giải thích với Lôi Thủ:"Lôi bá, tôi cũng không phải là nhiều năm không về. Với cả chẳng phải tôi vẫn đang đứng trước mặt ông đây sao? Không cần phải khóc lóc đến thế a". Còn khóc nữa người ta sẽ tưởng cậu là con trai ruột của ông biệt tích nhiều năm không xuất hiện mất.

Lôi Thủ vốn là quan cai phủ của Đại lí tự, lúc trước chính là có quan hệ bằng hữu tri kỉ với phụ thân của Viêm Thiên và Mặc Phàm. Hồi đó thường tới Thanh Quang phủ chơi với hai thằng bé này. Sau này liền cứ thế coi hai đứa nó như con ruột. Về phần Viêm Thiên sau khi lớn đủ lông đủ cánh rồi thì ông không quản nổi nữa, vị Vương gia này hễ gặp ông thì coi như là người lạ, có cùng lắm thì chỉ coi ông là tên quan cai phủ ở đây thôi.

Bất quá Lôi Thủ đương nhiên hiểu rõ tính cách ngoài lạnh trong nóng của đứa bé này, những năm qua dù Đại lí tự hay gia đình của ông mà gặp khó khăn thì thằng nhóc này lại giúp đỡ. Kể cả vụ án yêu quái lần này nếu không phải Viêm Thiên giúp thì chắc mũ quan của ông cũng chẳng đội được lâu đâu. Ngược lại với Viêm Thiên, Mặc Phàm thiếu gia đối với ông ấm áp hơn rất nhiều, thằng bé biết cách thể hiện cảm xúc của mình một cách trực tiếp, khiến cho ông không ghét nổi a.

Lôi Thủ mãi mới bình định được tâm tình, sau đó tầm mắt lại chuyển hướng tới Bạch Ly, giọng nói mang theo phần cảm kích khôn nguôi:"Bạch cô nương, Vương gia nói rằng trong vụ án lần này cô cũng có công rất lớn. Lão thật sự cảm ơn cô nương rất nhiều!"

Bạch Ly nghe lời này vội xua tay nói:"Không có gì, ông không cần phải để trong lòng". Cô có chút lúng túng khi được người khác cảm kích như thế này.

Nghĩ lại cái tên Viêm Thiên này vậy mà lại nói cô có hỗ trợ trong vụ án? Hắn từ khi nào trở nên tốt vậy?

Không được! Nhất định có ẩn tình!

Cái tên hách dịch này lấy đâu ra nhiều lòng tốt như thế chứ?

Bạch Ly phóng ánh mắt thăm dò cùng sâu xa về phía Viêm Thiên. Bất quá người nọ liền làm lơ không nhìn thấy, đối Lôi Thủ nói:

"Vũ Sương hiện giờ đang ở đâu? Bọn ta muốn đi gặp cô"

Lôi Thủ đương nhiên không dám nhiều lời, liền tự mình chỉ đường tới nhà lao dưới mặt đất của Đại lí tự.

Nhà lao này vốn được xây dưới mặt đất, do phụ thân của Viêm Thiên thiết kế. Bên trong chứa rất nhiều mật đạo cùng cơ quan phức tạp, chuyên dùng để nhốt yêu quái hoặc những phạm nhân có tội danh nguy hiểm. Phàm là người không có bản đồ nơi đây thì ắt sẽ bị lạc, thậm chí là cả đời không thoát ra được, vô cùng đáng sợ.

Trong nhà lao tối tăm không có lấy một chút ánh sáng, người ta chỉ có thể dựa vào ánh đèn đuốc mờ ảo mà noi theo đường đi. Mơ hồ còn ngửi thấy nùi ẩm mốc cùng thối rữa của xác thịt khiến con người ta nhức mũi khó chịu. Đương nhiên nơi này cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam, nhà lao mà, phải càng đáng sợ càng tốt. Mà nơi đây lại vừa đúng cái tiêu chuẩn ấy, đã hôi thối thì thôi, còn rõ bẩn. Nhìn những bờ tường mục rữa, rêu xanh bám đầy cùng với bùn đất và chút máu tanh tưởi. Dù là ai đi vào đây thì chắc chắn cũng sẽ muốn ra ngoài ngay tức khắc.

Một đường đi cong cong vẹo vẹo như mê cung, Bạch Ly thấy được vài nhà giam có song sắt, bất quá bên trong không có người, mà có thể là có nhưng đã chết vì hoàn cảnh nơi đây rồi. Thật chẳng khác gì địa ngục trần gian. Hơn nữa điều khiến cô nghi hoặc là rốt cuộc phụ thân của Viêm Thiên là ai mà lại có thể tạo ra cái nơi kinh khủng như vậy? Chắc là người có tư duy phi thường mới tạo nên được cái mê cung này đi.

Đương lúc Bạch Ly còn đang mải mê suy nghĩ, Lôi Thủ đã dẫn ba người tới một con đường cụt tối tăm. Ông nói:

"Tới rồi"

Vì trong đây rất tối nên vốn dĩ chẳng có ai nhìn thấy gì, mãi đến khi Lôi Thủ đưa đèn đuốc tới gần, mới có thể rõ ràng nhìn thấy cảnh trước mắt này.

Cảnh này khiến người ta vừa xót xa lại thấy kinh hãi. Bạch Ly tiến thêm một bước, nhỏ giọng hỏi:

"Vũ Sương?..."

Đáp lại cô là sự im lặng tột cùng.

Bạch Ly kiên trì hỏi tiếp:"Vũ Sương cô ở trong đó sao?"

Vẫn là cái sự im lặng khiến con người ta nổi da gà đó.

Bên trong một nhà giam có song sắt, Vũ Sương ngồi bó chân trong một góc, hai tay ôm chân. Tóc tai rũ xuống che hết nửa khuôn mặt trắng bệch xanh xao. Đôi mắt thất thần không rõ cảm xúc. Quần áo rách rưới bẩn đi vì bị dính bùn đất cùng máu tanh.

Cả khung cảnh hiện lên khiến ai cũng phải bàng hoàng kinh ngạc cùng khiếp sợ không thôi.

Vũ Sương trước kia với hiện tại đã nào còn là một người? Chính là khác nhau một trời một vực rồi. Vũ Sương của hiện tại đáng thương, tội nghiệp, xấu xí. Nào có còn hoa lệ mĩ miều xinh đẹp như trước kia?

Bạch Ly vốn rất dễ mềm lòng, nhìn thấy cảnh này trái tim như bị ai đó buộc chặt, mày nhíu lại, cô nói:

"Sao lại cho Vũ Sương vào đây?"

Lôi Thủ cũng bất đắc dĩ giải thích:"Cô ta vốn đã giết nhiều người. Đại lí tự của bọn ta còn tra ra được lúc trước cô ta còn giết một thiếu niên tên Ngụy Cố, chính là..."

Lão quan còn chưa nói xong, Vũ Sương đang như người chết trong góc lại phản ứng vô cùng kịch liệt. Vũ Sương đột ngột ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vài tia máu, nàng hét:

"Ngụy Cố không phải do ta giết! Là...". Ngón tay cô chỉ về phía Bạch Ly, nói tiếp:"Là ngươi!"

Bạch Ly:"!..."

Không lâu sau, ả cười lên đến đáng sợ:"Ha ha ha... Đúng vậy, chính là ngươi! Chính ngươi đã giết A Cố của ta! A Cố..."

Mặc Phàm bất bình lên tiếng:"Này! Cô nói năng cho cẩn thận, Bạch tỷ có gì mà phải giết A Cố của ngươi chứ? Đừng vu oan giáng họa!"

Vũ Sương lại quay phắt mặt về phía Mặc Phàm đang lên tiếng chống đối, ngón tay ả lại chỉ về phía cậu, nói:

"Nga? Không phải cô ta...thì chính là ngươi! Chính ngươi đã giết A Cố!". Rồi ả lại đứng lên xoay múa cuồng loạn, tiếng cười vang vọng trong nhà ngục tăm tối như tiếng mời gọi của Tử thần đầy khiếp đảm.

Mặc Phàm tái mặt:"...". Này bà chị, ăn nói cho cẩn thận, tôi xa nhà vài năm bây giờ mới trở về. Bà chị lại từ đâu không biết xuất hiện chỉ tay thẳng vào mặt tôi rồi úp luôn cái nồi xuống đầu tôi. Tội danh giết người này tôi không dám nhận đâu a.

Vũ Sương cười một hồi, sau đó lại bỗng nhiên dừng. Ả đứng bất động một hồi, sau đó nói:

"Không đúng"

Bạch Ly lập tức hỏi:"Không đúng cái gì?"

Vũ Sương ngón tay chỉ loạn xạ cả bốn người đứng trước mặt cô cách song sắt, ả cười cười, mắt nheo lại, nói:

"Phải là tất cả các ngươi giết A Cố. Đúng vậy, tất cả các ngươi đã giết A Cố! Ha ha ha ha..."

Bạch Ly:"...". Không chữa được rồi.

Viêm Thiên từ nãy giờ vẫn luôn giữ trạng thái bình tĩnh, hướng Lôi Thủ hỏi:"Vũ Sương phát điên từ bao giờ?"

Lôi Thủ nhìn người đang cười ha ha trông mà khiếp sợ kia, rồi lại nhìn về phía Viêm Thiên, trả lời:

"Lúc mới vào đây cũng không có bị điên như thế này. Chỉ là sau một đêm, liền không biết tại sao ả ta phát điên, nói năng lung tung cuồng loạn, gặp ai liền bảo người đó là đã giết A Cố gì gì đó"

Bạch Ly nghiêm túc suy nghĩ, nói:"Việc này không đơn giản". Làm sao có thể chỉ sau một đêm liền phát điên được. Lúc mới đầu cô còn tưởng là do hoàn cảnh của nhà lao này biến Vũ Sương thành như vậy, nhưng theo lời lão quan nói thì cô ta đã vào đây mấy ngày rồi mới phát điên. Hẳn chuyện này có người giật dây đằng sau!

Cô hướng Viêm Thiên trao đổi ánh mắt. Hiển nhiên Bạch Ly nghĩ ra được khả năng này, Viêm Thiên cũng có thể nghĩ ra. Hắn gật đầu, tỏ ý hai người bọn họ có cùng chung một suy đoán.

Sau đó Viêm Thiên hỏi Lôi Thủ:"Đêm hôm ấy có ai đột nhập vào nhà lao này không?"

Lôi Thủ vắt óc suy nghĩ:"Cái này...". Chính ông cũng không biết. Vốn dĩ nhà lao này đã rất an toàn, ông cũng không để nhiều cảnh vệ ở đây, việc có ai đột nhập vào hay không rất khó nói. Hơn nữa nếu là có người đột nhập vào để bịt miệng Vũ Sương thì hẳn nhiên hắn phải rất giỏi công phu cùng pháp thuật, không chừng cũng có thể là một con yêu quái khác cứu đồng bọn. Ờm, nói chung là rất khó trả lời.

Bạch Ly và Viêm Thiên không có kể cho Lôi Thủ biết về chuyện huyết y nữ tử. Giờ khắc này tuy lão quan không biết là ai ra tay đột nhập nhà lao, nhưng là hai người bên cạnh ông lại biết rất rõ.