Trong Nội Điện đầy nguy nga tráng lệ, vào đây tưởng như cả đời sẽ phải sống trong sự đáng sợ của quyền lực, mãi mãi không thoát khỏi vòng cường quyền vô đáy. Nhưng cũng ít ai có thể ngờ được chính trong cái Nội Điện đầy đáng sợ đó, lại có sự ấm áp, hạnh phúc của một gia đình ấm cúng.
"Ly nhi, con ra chào tạm biệt với ngoại đi". Giọng nói đầy hiền từ của Vương Hậu lúc nào cũng khiến cho Bạch Ly cô phải mềm lòng mà tuân theo, không dám phản kháng một lần, nếu như hỏi cô lần này đi cô sẽ nhớ ai nhất thì có lẽ người đó chính là mẫu thân, bởi người cao quý mà nhân hậu, hiền từ và đặc biệt luôn mang cho người ta một loại cảm giác ấm áp, an toàn nào đó mỗi khi gần bên.
Bạch Ly từng bước một tiến tới người đang ngồi cách không xa với mẫu thân mình, rồi cẩn thẩn cúi đầu xuống, nói:
"Ngoại, con đi"
Mỗi khi nói chuyện với ngoại, chẳng thể hiểu nổi tại sao cô lại không thể tự nhiên được, thật khác hoàn toàn với mẫu thân, giống như ngoại cô có thể nhìn thấu tâm can con người, mà cô thì không muốn ai biết được lòng mình, đôi mắt như ánh trăng trong suốt của ngoại giống như ánh sao trên trời kia, tuy không tỏa sáng được như mặt trăng nhưng vẫn mang đầy vẻ huyền ảo khó diễn tả hết được, thế nên khi đối diện với ngoại cô luôn phải cẩn thận, dè dặt trong cả từng lời ăn tiếng nói, đối với người là cả một sự kính trọng quá mức. Mẫu thân có nói ngoại là một người rất nhân hậu, chỉ là ngoại không muốn thể hiện ra thôi, lúc đó cô cũng có hỏi tại sao ngoại lại không bộc lộ bản tính thật của mình mà lại phải đeo một cái mặt nạ để che dấu, mẫu thân chỉ nói là để ngoại bảo vệ chính bản thân mình. Giờ thì cô cảm thấy đúng là thế thật, cô nói cũng được khá lâu rồi vậy mà ngoại một lời cũng chưa mở. (Nghệ thuật bơ người đỉnh cao -_-))
Bạch Ly đang định nói lại thì cuối cùng người đối diện mình cũng nói:"Lại đây"
Chờ lâu như vậy cô cũng chỉ nhận được hai chữ "lại đây" thôi ư? Bất lực vâng lời tiến lại gần, cô ngồi bên cạnh ngoại của mình. Người nọ liền cầm lấy hai bàn tay trắng trẻo của cô, tay của ngoại khác hẳn với cô, da đã chai sạm đi vì thời gian, ngồi gần ngoại nên cô có thể thấy rõ được những nếp nhăn không chỉ ở hai bàn tay mà còn hiện rõ trên khuôn mặt ngoại, những nếp nhăn nơi khóe mắt, hai gò má,...
Lần đầu tiên Bạch Ly có cảm giác ngoại thật thân thương, dễ gần làm sao. Rồi bỗng trên tay cô xuất hiện một sợi dây chuyền được nạm một viên ngọc trắng trên đó, viên ngọc giống như viên pha lê trong suốt, nếu để ý kĩ còn có thể thấy được một hình con cửu vĩ hồ với chín cái đuôi như đang nghoe nguẩy.
Bất ngờ với món quà trên tay mà ngoại dành cho mình, cô ngước mặt lên, chỉ thấy ngoại cô đáp lại:
"Bảo vật, cầm lấy, giữ cẩn thận"
Không biết nói gì hơn, Bạch Ly chỉ ôm ngoại mình một cái, món quà này cô sẽ trân trọng, nâng niu, giữ gìn thật cẩn thận, bởi nó khác với tất cả món quà ở trong đại sảnh đường kia, nó quý giá hơn rất nhiều.
"Con cảm ơn ngoại"
"Đến giờ rồi". Bỗng từ đâu phát ra một giọng nói cao, lãnh đến cực điểm, giọng nói như một tiếng sáo thổi từ âm hưởng cao, tuy vậy lời nói trong đó lại chứa đầy sự quan tâm mà không phải ai cũng hiểu được.
Cuối cùng chị hai cũng đến!
Bạch Ly vui vẻ tới gần Ngọc Loan, tươi cười nói:
"Em chờ chị mãi"
"Lần này đi nhớ cẩn thận". Ngọc Loan quay đầu tránh ánh mắt của Bạch Ly, giọng nói có phần mất tự nhiên khác với bình thường.
"Dạ". Ngoan ngoãn vâng lời, nhưng cô cũng hơi thất vọng, bình thường chị hai ít nói giống phụ thân thì cũng thôi đi, chỉ là bây giờ em gái của mình sắp đi xa mà cũng không thêm vào được mấy từ, chẳng lẽ dòng họ nhà mình mà không có mẫu thân chắc ở đây cả nửa ngày cũng chả ai mở miệng lần nào mất.
Chỉ là lần này đi, cô cũng khá tự tin với chính mình về việc tự bảo vệ bản thân, ai bảo cô là công chúa Hồ tộc, còn là người đầu tiên trong tộc từ trước tới nay vừa sinh ra liền có chín cái đuôi, nên sức mạnh cùng tốc độ của cô cũng hơn hẳn yêu quái thường, trong Yêu tộc, nếu nói về chạy thì không ai chạy nhanh hơn cô đâu.
Đang tự hào về chính mình thì phụ thân của cô bước xuống khỏi ngai, thanh âm có chút biệt nữu nói với cô:
"Đi chơi vui vẻ"
"Vâng". Bạch Ly ngoan ngoãn đap.
"Thôi đừng lôi lôi kéo kéo nữa, phu quân mau dạy Ly nhi cách mở phong ấn kết giới Yêu tộc đi a". Vương Hậu giục.
Nhắc cô mới nhớ, muốn ra khỏi Yêu tộc thì phải mở được cánh cổng phong ấn chia cách giữa Yêu tộc và Nhân tộc. Nếu chưa đủ tuổi mà dám tự mở phong ấn chắc chắn sẽ bị thiên lôi đánh đến hồn phi phách tán, đến nghịch ngợm như cô cũng chưa dám thử lần nào đâu.
"Cất đuôi đi" Ngọc Loan nhắc nhở.
Bạch Ly là đang đi tới Nhân giới, khác với Yêu tộc, không biết nếu cô để bộ dạng của một con Hồ yêu đi loanh quanh Nhân giới thì sẽ có gì xảy ra không nhỉ. Dùng pháp thuật, khiến cho chín chiếc đuôi vẫn đang nghoe nguẩy của cô biến mất, giống như chúng chưa từng tồn tại vậy, cô cũng thay đổi luôn cả bộ tóc trắng của mình, ai bảo mái tóc trắng của cô quá bắt mắt chứ. Chạm vào mái tóc của mình, cô sử dụng một ít pháp thuật, vuốt từ trên xuống dưới , mái tóc cô cũng theo như vậy mà từ màu trắng toát dần dần biến thành màu đen tuyền, màu tóc này giống như lại càng làm nổi bật làn da của cô. Đang thích thú vờn bộ tóc mới, Hồ Vương liền bỗng đọc cho cô câu thần chú giải phong ấn:
"*************" (Cái này mình không ghi ra, các bạn đọc hiểu thế nào thì hiểu ^_^))
Đưa hai bàn tay lên phía trước, nhắm chặt hai mắt của mình lại, Bạch Ly dùng hết tất cả công lực cùng pháp thuật truyền qua hai bàn tay, đồng thời đọc câu khai giải kết giới. Một cánh cổng từ trong không gian trước mặt cô bỗng mở ra, bỗng dưng cô cảm thấy như có một lực hấp dẫn nào đó kéo cô vào trong cánh cổng, bên tai chỉ còn nghe loáng thoáng có ai hét lớn hai chữ "tạm biệt" , cô bị hút vào một quãng không trung trao đảo, vô định, giống như một cơn lốc xoáy khiến cô không tài nào mở mắt ra nổi.
Đến khi chân có cảm giác đã chạm xuống nề đất, cô mới từ từ mở he hé mắt, ánh nắng của mặt trời rọi thẳng xuống, khiến cô chớp chớp mắt một hồi mới quen được. Mở to mắt ra, khung cảnh trước mắt này của cô thật khiến cô ngạc nhiên đến không còn gì để nói...