Viêm Thiên và lão quan kia nghe Bạch Ly nói như vậy cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, Viêm Thiên hỏi:
"Cái gì không đúng?"
Mà Bạch Ly bên này vẫn không trả lời, cô tiếp tục đi vài vòng quanh ba thi thể, như muốn khẳng định điều gì đó.
Cả ba nạn nhân này đều là những công tử bột da thịt trắng nõn, đến khi chết rồi thì trở thành trắng đến cắt không còn một giọt máu. Quần áo trên người họ cũng không có vấn đề gì, hoàn toàn sạch sẽ, nhìn còn giống như là vừa mới mua. Nhìn qua thì có thể thấy được đặc điểm chung của họ là đều cười, miệng ai nấy đều mở rộng, lộ ra hai hàm răng trắng bóc. Trên người cũng không có bất kì vết thương nào do va chạm hay xô xát đánh nhau. Mà theo quá trình điều tra của Đại lí tự thì cũng không ai có tiền án bệnh cũ gì cả. Ai nhìn vào cũng phải thốt lên kì quái, nhưng mà Bạch Ly bây giờ lại nhìn ra một manh mối cực rõ ràng...
Viêm Thiên đứng phía xa thấy cô nghiêm túc như vậy, hẳn là đã phát hiện ra điều gì đó, liền hỏi lại lần nữa:"Có gì sao?"
Câu hỏi này Bạch Ly cũng bơ luôn, hướng mắt về phía lão quan hỏi:"Cả ba nạn nhân này đều là chết ở trên giường?"
Lão quan đáp:"Đúng vậy, cô nương có thể nhìn thấy rằng họ không hề đi giày, tóc cũng là xõa ra, có thể là bị sát hại lúc đang ngủ. Lúc đầu bọn ta nghi ngờ rằng có thể là tự sát, nhưng vì không có lí do nào cả, bọn họ trước khi chết theo lời khai của nha hoàn trong phủ thì vẫn thập phần bình thường, hơn nữa còn rất vui vẻ vì được mĩ nữ đầu bảng của Thanh Phong Lâu đích thân mời đến uống rượu cùng. với cả đây là ba người chết trong cùng một đêm, chẳng lẽ là tự sát tập thể à? Điều này là hoàn toàn bất khả thi a"
Bạch Ly đối với lời của lão quan kia chỉ nhàn nhạt nói:"Ừm"
Viêm Thiên bên này dường như đã mất hết kiên nhẫn, không chịu được gọi tên cô:"Tiểu Bạch..."
Hiếm khi thấy cô được một màn nghiêm túc như vậy, hắn chính là cảm thấy không quen, đã thế cô còn dám lơ lời hắn nói, bảo không tức sao được. Đã thế mới vừa nãy cô còn nói hắn không nên nói ít, giờ thì hay rồi, chính cô vừa mới nãy cũng học theo cách ăn nói tiết kiệm hơi sức của hắn đó thôi.
Cuối cùng Bạch Ly cũng chịu ngoái đầu lại nhìn hắn một cái, rồi nói:"Thiên qua đây xem chút đi"
Nghe cô nói như vậy, Viêm Thiên cũng rảo bước qua, ánh mắt liếc vài vòng rồi đột nhiên dừng lại một chỗ, không khỏi thốt lên:
"Cái này...?!"
Lão quan thấy biểu tình trên gương mặt họ có chút kì lạ, cũng bước tới xem sao, nhưng lão nhìn mãi nhìn mãi, rốt cuộc vẫn không thấy cái gì không ổn. Nghi ngờ hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Viêm Thiên mới nãy vừa bước vào Đại điện cũng có đi qua cáng, nhưng lúc đấy vải trắng vẫn che toàn thân họ nên y cũng không để ý nhiều, kể cả lúc vải được bỏ ra, bởi vì bận nghe lão quan nói chuyện, với cả Tiểu Bạch cũng đã đi qua kiểm tra nên cũng không nhìn. Đến tận lúc cô gọi hắn bước qua, nhìn kĩ rồi mới không thể tin được. Hung thủ vậy mà lại để lại dấu vết lộ liễu như vậy?!
Hắn hướng mắt về phía Bạch Ly, trầm giọng nói:"Chẳng lẽ là thứ đó?!"
Thấy cô gật đầu xác nhận, Viêm Thiên bắt đầu tự lẩm bẩm:"Vậy thì thật khó a..."
Lão quan kia thấy họ như vậy mồ hôi lạnh cũng đầy đầu, lấy một tay lau đi rồi gấp gáp nói:"Vương gia a, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? 'thứ' đó là 'thứ' nào? khó lắm sao?"
Viêm Thiên nghe lão sốt sắng hỏi vậy không khỏi cảm thấy buồn cười, hừ lạnh một cái rồi nói:"Đúng a, tương đối khó đó"
Bạch Ly thì lại ngơ ngác hỏi:"Bộ lão không nhìn thấy gì sao?"
"Thấy gì mới được?". Lão quan đầy mặt mờ mịt.
"Chính là cái thứ trên cổ bọn họ đó". Bạch Ly vừa nói vừa chỉ tay về phía cần cổ trắng bệch của một vị thiếu gia gần cô nhất. Lão quan cũng tiến tới xem, nhưng ngay cả khi đã dán mắt vào cái cổ đó rồi cũng chẳng thấy cái gì.
Cái tình cảnh này quả thực rất vi diệu, giống như là bị chơi một vố vậy, rõ ràng người ta thì nói chứng cớ rành rành ngay trước mắt, vậy mà mình thì dán cả cái mắt vào đấy cũng không thấy có điểm gì kì lạ. Thật khiến cho đôi bên nghẹn một lúc không nói lên lời.
Viêm Thiên ho nhẹ một tiếng rồi nói với Bạch Ly:"Có thể người bình thường không nhìn thấy được"
Bạch Ly nghe vậy liền thầm nghĩ:Vậy chẳng lẽ Vương gia ngươi không phải là người bình thường?
Sau một hồi quan sát cẩn thận cùng phán đoán, Bạch Ly liền hướng tới phía lão quan kia nói:
"Ta nghĩ hung thủ đã giết những người này không phải là người"
Lão quan kia nghe vậy liền kinh ngạc, lại có chút sợ, nuốt một ngụm nước bọt rồi hạ giọng hỏi:"Vậy là...?"
"Là quỷ". Bạch Ly trả lời.
Lão quan:"..."
"Có lẽ ngươi không nhìn thấy nhưng quanh cổ của tất cả những nạn nhân này đều có một đám khí đen quấn quanh, hẳn là đã bị yêu ma quỷ quái nào đó hạ một loại độc vật, mà độc vật này theo như ta phán đoán thì khả năng cao là Hồi Kí". Bạch Ly nhìn thấy vẻ mặt khó tin của lão, bèn phải giải thích một phen.
"Hồi...hồi kí???". Lão quan khiếp sợ.
Bạch Ly:"Là một loại độc dược chỉ có riêng ở Quỷ giới, với nguyên liệu chính là Quỳnh Thảo, khi con người bị loại độc này thấm vào người, dây thần kinh sẽ không tự giác mà khiến cho người đó nhớ đến cảnh mộng hạnh phúc nhất của chính người đó, sau đó là bất giác liền chết đi, không để lại một chút manh mối nào"
Thực ra khí đen quấn quanh cổ họ này chỉ là do tác dụng phụ của thuốc, cũng là dấu hiệu dễ nhận biết nhất để có thể biết được là loại độc này. Hơn nữa khí đen này người bình thường không thể thấy được, cũng bởi Bạch Ly là Yêu nên mới dễ dàng nhận ra, cũng dễ dàng biết được họ vì sao mà chết. Nhưng điều khiến cô thắc mắc nãy giờ là vì sao ngay đến cả Viêm Thiên cũng có thể thấy được? Chẳng lẽ hắn còn có bí mật nào đó mà cô chưa biết sao? Hay hắn vốn dĩ không phải người?...
Mà sở dĩ cô biết được là loại độc này là do môn học mà cô yêu thích nhất khi còn ở Yêu giới chính là Dược học, chỉ có mỗi môn này là cô chưa bao giờ trốn buổi nào, cũng là am hiểu rất sâu.
Lão quan nghe một loạt dài giải thích của Bạch Ly mà trong tâm vừa khiếp sợ lại ngạc nhiên. Vậy mà lại là quỷ a, làm sao mà bắt cho được, mà không bắt được hung thủ thì vụ án làm sao mà giải án, mũ quan này trên đầu hắn cũng sẽ nhanh bị lấy xuống a.
Lão quan còn đang tuyệt vọng nghĩ về một thảm cảnh trước mắt của mình, Viêm Thiên lại lạnh lùng nói:
"Vụ án này không thuộc quyền quản lí của các ngươi, sáng ngày mai đưa hết tất cả lí lịch, thông tin vụ án về ba người này đưa đến phủ của ta"
Giống như vừa được giải thoát khỏi cánh cổng địa ngục, lão quan kia nước mắt ngắn nước mắt dài đều tuôn hết ra, nhào tới ôm lấy chân của Viêm Thiên rồi nói:"Vương gia a, lão quan ta ngàn lần vạn lần cảm tạ người, mai sau cho dù người có chết ta cũng sẽ bắt con cháu chút chít cả dòng họ lập tượng thờ phụng người a, ta sẽ..."
Viêm Thiên không chịu nổi ngắt lời:"Đừng nói nữa, nói nữa là ta liền đá văng cái mũ quan trên đầu ngươi ra ngay lập tức"
Lão quan:"...Được, ta không nói nữa...Nhưng ta vẫn sẽ lập đền thờ phụng..."
"Ta bảo câm mồm". Vương gia lạnh lùng lên tiếng một lần nữa.
Lão quan yếu đuối bất lực lí nhí đáp:"...Dạ vâng"
Bạch Ly nhìn một màn này tâm trạng mới khi nãy bị mây đen che phủ bây giờ cũng đã hòa hoãn đi phần nào. Thực ra theo ý kiến của cô thì để nhận xét con người của Viêm Thiên thì chính là cái kiểu trong nóng ngoài lạnh, hắn rất biết quan tâm tới cảm xúc của người khác, nhưng bên ngoài biểu thị ra thì hoàn toàn ngược lại, đặc biệt đối với người mà hắn lần đầu tiên gặp thì lại càng lạnh lùng, như lần đầu tiên mà cô gặp hắn vậy, cực kì khó ưa, khó gần, nhưng loại người này chính là phải từ từ tiếp cận họ thì mới được a, dù sao khi mình đã lấy được cảm tình của họ rồi thì họ sẽ đối đãi với mình rất tình cảm. Chỉ là cô không hiểu sao tuy cô với hắn cũng coi như là quen biết nhau một thời gian, nhưng sao hai người vẫn là sáng tối cãi nhau suốt ngày vậy nhỉ?
----------------
Mẩu chuyện bên lề:
Bạch Ly:"Thiên, ta có thể gọi ngươi là Thiên tỷ tỷ được không?"
Viêm Thiên:"Tại sao???"(gọi thế ta liền đá đít ngươi ra khỏi phủ)
Bạch Ly(mặt không đổi sắc):"Bởi vì chúng ta hay cãi nhau"
Viêm Thiên(vẫn ngơ ngác chưa hiểu):"Thế thì sao???"
Bạch Ly(mặt vẫn không đổi sắc x2):"Chỉ có đàn bà mới hay cãi nhau"
Viêm Thiên:"...."(sốc bay màu -_-)
Mọi người nhớ ủng hộ truyện của mình nha!! ((^_^))