Nghe xong tên lính kia bẩm báo, da đầu Bạch Ly liền như dựng đứng hết cả lên, thật sự từ bé tới giờ cô chưa từng chứng kiến một ai chết bao giờ, chỉ đơn giản là cảm thấy người hay yêu, đều có sinh mạng, có sinh, cũng có diệt, nên chết là chuyện bình thường, riêng về phần Hồ tộc thì là loài yêu quái mạnh nhất nên tuổi thọ có lẽ là nhỉnh hơn một chút, nhưng cùng lắm cũng chỉ sống được vài nghìn năm, trước sau gì vẫn sẽ chết. Bất quá, ba mạng người này là bị người ta giết a, đương nhiên khác với việc già đi rồi chết bình thường, vẫn là làm cho người ta có gì đó thương xót cho họ.
Đại khái là nắm được tình hình, Viêm Thiên như có gì đó suy ngẫm, hơi đăm chiêu hỏi tên lính kia:
"Ba người chết đó là ai?". Hỏi xong, hắn lại tựa như tiếp tục rơi vào trầm tư.
Tên lính đáp:"Dạ, là ba đại thiếu gia của Lý phủ, Giang gia và Thương gia"
Sau một hồi đắn đo, Bạch Ly vẫn là nói với Viêm Thiên:
"Hay là chúng ta tới xem xét lại tử thi đi"
"Ừm". Điều Tiểu Bạch nói cũng giống với cái mà hắn đang suy nghĩ. Dù sao người chết mới là đêm hôm qua, dù Đại lí tự có nhanh nhẹn đến mấy cũng không thể xét nghiệm xong trong một đêm được, rất có khả năng đã bỏ xót thứ gì đó. Nhân lúc mấy cỗ thi thể kia chưa bị mục rữa thì nên kiểm tra lại ngay.
Nói xong, Viêm Thiên ra lệnh:"Chuẩn bị xe ngựa"
Người lính nọ liền cúi người một cái, coi như đã nghe lệnh, rồi lui ra ngoài. Trong phòng lại chỉ còn lại mỗi hai người. Bạch Ly nhìn Viêm Thiên rồi nghiêm đầu khó hiểu nói:
"Vụ án này thật kì lạ". Tuy cô đối với mấy vụ giết người không có biết gì hết, nhưng là cũng có chút thông minh a.
Viêm Thiên tán thành:"Đúng vậy. Một vụ án trong phòng kín, hơn nữa nạn nhân trước khi chết không có bất cứ dấu hiệu gì là đã phẩn kháng, còn cười"
Chỉ với một vài câu đơn giản, hắn đã tóm tắt được hết tất cả những điểm chính đáng nghi ngờ trong vụ án.
Bạch Ly híp mắt lại, như đang cố suy nghĩ, rồi nhẹ giọng nói:"Ta đang nghi ngờ một khả năng..."
Đúng vậy, nếu như trong tình huống này, người chết không có bất cứ vết thương nào trên người, cửa phòng lúc đó cũng đã đóng kín, vậy chắc chắn người này không phải là bị giết trực tiếp, hung thủ đã không vào tận trong phòng để giết bọn họ, mà là gián tiếp thông qua một số thứ khác.
Viêm Thiên thấy cô nghiêm túc như vậy, bèn bật cười một tiếng, rồi đứng dậy. Hắn vẫn cao hơn cô gần nửa cái đầu, bỗng Bạch Ly cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu mình, rồi xoa xoa. Hóa ra là tay của Thiên, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, chỉ thấy hắn mỉm cười rồi nói:
"Đừng nghĩ nữa, Tiểu Bạch ở nhà nha, tí nữa ta đi ra ngoài một chút"
Bạch Ly:"...". Hắn thật sự coi cô là đứa trẻ lên ba thật sao? Nghĩ như vậy mà lừa được cô? Rõ ràng là muốn đi điều tra một mình, chắc không muốn cho cô đi vì sợ nguy hiểm. Nhưng cô đâu phải là cái dạng con gái bánh bèo yểu điệu chỉ biết làm việc nhà đâu chứ. Nói thật thì dù hắn cho cô ở nhà làm việc nhà đi chăng nữa thì cô cũng không có biết làm. Đi theo hắn thì vui hơn nhiều.
Viêm Thiên thấy Bạch Ly không có phản ứng gì, chỉ cúi gằm mặt xuống, rồi hắn bỗng thấy một tiếng khóc nấc lên:"Híc...híc..."
"Tiểu Bạch, sao vậy?". Vương gia khó hiểu. Chẳng lẽ khóc rồi?
Bạch Ly:"Ngươi...híc...không cho ta đi...híc...híc..."
"...". Hóa ra là dỗi! Hắn lắc lắc đầu, nói:"Không được". Quá nguy hiểm.
Thấy vẫn không hiệu quả, cô liền gáo khóc to hơn nữa:"Hu... huhuhu, ngươi không cho ta đi, ta ở nhà sẽ lại tiếp tục "lau dọn" mấy cái bình kia cho ngươi, chờ ngươi về mới thôi"
Tiếp tục lau dọn mấy cái bình kia?!! Viêm Thiên kinh hãi nói:
"Tiểu Bạch à, ngươi ở nhà đi, đừng động vào bất cứ thứ gì trong phủ này là được"
Vẫn là một chiêu không thể dùng được hai lần, có khóc nữa cũng không có tác dụng. Bất quá cô tìm được điểm yếu của hắn rồi nha. Bạch Ly cười hì một tiếng, gian manh nói:"Ta sẽ lau dọn giúp ngươi mà"
Thực sự đối với người bình thường khi nghe đến việc có người lau dọn nhà hộ mình thì đương nhiên sẽ rất vui vẻ chấp nhận, chỉ là ai chấp nhận thì chấp nhận chứ riêng đối với cô thì không nên. Thứ nhất, tại cô cũng không phải là "người bình thường"; Thứ hai, định nghĩa "lau dọn" của cô với "phá nát" thì cũng tương đương nhau. Thế nên tốt nhất có ai bảo cô giúp hắn làm việc nhà thì cũng đồng nghĩa với việc người này không cần nhà mình nữa rồi.
Viêm Thiên thấy người nọ quá cố chấp, cũng không chống lại được ánh mắt sáng ngời long lanh đang nhìn chằm chằm mình kia, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu một cái, nói:"Thôi được, đi thì đi"
Vừa dứt lời xong, bên ngoài lại có tiếng bẩm báo:"Vương gia, xe đã chuẩn bị xong"
Thế là cả hai cùng bước lên xe, Viêm Thiên ra lệnh, nói:"Tới Đại lí tự"
Đây chính là lần đầu tiên cô được đi xe ngựa nha. Thực ra hồi ở Hồ tộc, vì là người Hoàng tộc nên cô chỉ được dùng Cổng dịch chuyển, nếu không thì là Thuật độn thổ, chính là chưa từng được đi xe ngựa lần nào. Cách di chuyển của Yêu tộc cũng rất nhanh, nhưng lại chẳng có mấy phần thú vị, dùng mãi rồi thành quen. Đi loại phương tiện này lại khiến cô cảm thấy rất thoải mái, có thể chầm chậm mà thưởng thức hết vẻ đẹp trên đường đi, từ chợ làng, phố xá,... cảm nhận hết được không khí rộn ràng náo nhiệt, từng cơn gió trong lành man mát.
Trong chiếc xe ngựa không có mấy phần rộng rãi, bình thường chỉ cho hắn ngồi, nay lại thêm một người nữa, cảm giác hơi chật chội. Thấy Tiểu Bạch vui thích nhìn ra ngoài cửa sổ, Viêm Thiên không kìm được nhào người tới gần hỏi:
"Có gì vui sao?"
Chỉ thấy người nọ vẫn không quay mặt lại, cười hì hì đáp:"Rất vui"
"Cẩn thận ngã đó". Viêm Thiên nhắc nhở.
Câu này của hắn vừa mới nói xong, chiếc xe hình như quẹo vào một ngã rẽ, khiến cho chiếc xe nghiêng hẳn về một phía. Mà trùng hợp phía đó lại khiến cho hắn và Tiểu Bạch va vào nhau!
"Uida...?!!"
Cả người Bạch Ly xô về phía sau, cô còn tưởng là sẽ bị dập đầu. Ai dè lại hình như đè trúng cái gì đó, mềm mềm lại rắn chắc, quay lại mới hết hồn. Hóa ra là ngã vào người Thiên, hai đôi mắt ngạc nhiên một hồi, mở to nhìn nhau. Sau đó, Viêm Thiên mới nói:
"Tiểu Bạch, ta đề nghị ngươi mau xuống khỏi người ta đi, sắp bị ngươi đè chết rồi"
Bạch Ly:"Ta...ta đâu có béo thế chứ?!!"
Viêm Thiên:"Chính là chỉ ngang với một con heo"
Bạch Ly:"Ngứa đòn à?"
Binh!
Trên đầu Viêm Thiên dần hiện lên một cục u to tướng, nhưng bản tính hắn không bao giờ chịu thua liền cũng đánh lại. Bạch Ly đương nhiên nào có thể để cho hắn đánh mình được, cũng xông vào đánh tiếp.
Thế là cả một đường đi binh binh bốp bốp, ngươi đánh ta đánh đến không còn gì để nói.
Đến lúc đến trước cửa Đại lí tự, xuống xe là hai con người không ra hình người, đầu bù tóc rối, quần áo xộc xệch, nếu không nhìn đến những vết thương trên mặt thì người nào còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì thân thiết lắm trên xe.