Hộ Thực

Chương 38: Mục Mục




Khi Triêu Từ lấy sườn heo nướng ra khỏi lò, Lục Kim lại nhấp thêm một ngụm rượu.

Ngoài dự đoán là rượu này uống rất ngon, mặc dù Lục Kim vẫn chưa cực kỳ thích ứng với mùi rượu này, nhưng nó lại không khó nuốt như những loại rượu vang đỏ khác.

Khi tiến vào cổ họng, ngược lại lại có một loại hạnh phúc tự ngược làm cho Lục Kim mê mẩn.

Lục Kim bất tri bất giác uống hơn nửa ly, càng uống càng nghiện.

Dưới ảnh hưởng của rượu, ánh mắt đang nhìn lén Triêu Từ cũng trở nên táo bạo hơn rất nhiều.

Bởi vì tham dự lễ trao giải, Triêu Từ vẫn chưa kịp tẩy đi lớp trang điểm lộng lẫy, khiến cho cô hôm nay trông sắc bén hơn rất nhiều.

Trước đây Lục Kim đã cảm nhận được, tuy bề ngoài cô bình dị và dễ gần, đối với ai cũng rất lịch sự và nhã nhặn, nhưng đôi mắt dịu dàng trời sinh kia lại đặc biệt quyến rũ. Đuôi mắt hơi nhếch lên, nụ cười rõ ràng rất dịu dàng, nhưng lại có khí chất mê hoặc lòng người.

Cho dù cô chủ động giữ khoảng cách thích hợp với mọi người, nhưng một khi nhìn vào mắt cô, lòng người liền không khỏi nảy sinh những suy nghĩ điên cuồng.

Triêu Từ sẽ là loại yêu nào đây?

Cô lớn lên đẹp như vậy, có lẽ......

Nhiễm phải nhiệt độ trên khuôn mặt, đầu ngón tay của Lục Kim cũng bắt đầu nóng lên, khóe miệng cũng nở một nụ cười ngọt ngào không thể kiềm chế.

Có lẽ, là một con hồ ly hại nước hại dân chăng?

Lục Kim chợt nhớ tới giấc mơ một đêm nọ, dưới bầu trời phía trên một ngọn núi, có một người phụ nữ với đôi tai thú màu đỏ rực cõng mình, tình nguyện cõng mình băng qua những phiến đá xanh dài trong gió và mưa phùn.

Mặc dù nàng không nhìn thấy dung mạo của đối phương, nhưng không hiểu sao, Lục Kim lại cảm thấy người phụ nữ đó có khí chất rất giống Triêu Từ.

Đều là những người làm cho nàng muốn tới gần.

Triêu Từ cắt sườn heo nướng trong chảo nướng, cắt miếng thịt có lớp da giòn và còn đẫm dầu thành từng miếng vừa ăn.

Cô cắt nghiêm túc đến mức không để ý rằng Lục Kim đang chăm chú nhìn mình, cũng không biết trong tâm trí cô gái nhỏ đối diện hiện đang gắn thêm một đôi tai thú có lông xù trên đỉnh đầu mình.

Khuôn mặt quyến rũ này cùng với đôi tai thú màu đỏ rực dễ bị ngứa khi chạm vào, không ngờ lại hài hòa đến như vậy......

Sau khi gắp hết xương ra, Triêu Từ xếp từng miếng thịt lên một đĩa nhỏ hình mặt trăng. Đang định bưng cho Lục Kim, cô ngẩng đầu liền thấy mặt Lục Kim đỏ bừng, không biết đã si ngốc nhìn cô bao lâu.

Triêu Từ: "?"

Lại bị bắt gặp đang nhìn trộm, phản ứng lần này của nàng chậm hơn nửa nhịp do bị khống chế bởi rượu. Thẳng đến khi hai người nhìn nhau, Lục Kim mới nhận ra ánh mắt bản thân đang nhìn Triêu Từ có bao nhiêu mãnh liệt và si mê.

Lục Kim lập tức cầm ly rượu bằng cả hai tay, nhanh chóng thu tầm mắt lại, tập trung vào bình rượu.

Đáng tiếc, một màn hoảng loạn này đều bị Triêu Từ nhìn thấy hết.

Giống như từ rất lâu về trước, đây là cảnh tượng hằng ngày khi hai người sống chung nhau.

Bất kể Triêu Từ đang làm chuyện gì, Kim Kim của cô đều sẽ ngồi bên cạnh cô, hai người một bên trò chuyện một bên làm việc.

Dù mọi việc có nhàm chán đến đâu, chỉ cần có Kim Kim bầu bạn, cô một chút cũng không cảm thấy buồn chán.

Khi đó không có tà chú hay luân hồi nào cả, đương nhiên Triêu Từ sẽ đòi Kim Kim một cái ôm hoặc một nụ hôn môi, còn Kim Kim thì sẽ luôn thỏa mãn cô, thậm chí vượt qua ngoài sức tưởng tượng của cô......

Nghĩ về quá khứ, Triêu Từ bị mê hoặc, nhìn khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn của Lục Kim, bản năng liền muốn nhận được một chút dịu dàng từ người yêu.

Nhưng nỗi đau không ngừng gặm nhấm trái tim cô không chỉ khiến cô chống lại tà chú mà còn khiến cô hiểu rõ rằng hiện tại là thời không khác.

Hơn nữa, nhìn ánh mắt lảng tránh, phản xạ có điều kiện ôm chặt thứ gì đó và khuôn mặt như một quả đào chín mọng của Lục Kim, Triêu Từ liền biết nàng đang xấu hổ, nên cũng không đành lòng trêu chọc nàng nữa.

Triêu Từ di chuyển đầu ngón tay, không đi về phía trước nữa. Cô đặt đĩa thịt nướng trước mặt Lục Kim, duy trì khoảng cách cơ bản.

"Cảm ơn." Lục Kim cảm thấy may mắn khi Triêu Từ không trực tiếp vạch trần mình.

Nhưng tại sao lại chỉ có một phần thịt?

Lục Kim cảm thấy bản thân và Triêu Từ đã cùng chung hoạn nạn trong trong khoảng thời gian gần đây, nên cũng xem như có chút quen thuộc. Hơn nữa, tâm trạng phấn khởi sau khi uống rượu khiến cho Lục Kim có một loại ảo giác như hai người đang ở rất gần nhau.

Cuối cùng những nghi ngờ trong lòng bấy lâu nay cũng tìm được cơ hội để hỏi.

"Triêu tiểu thư, sao chị không ăn?"

"Tôi không đói." Triêu Từ kết thúc vấn đề bằng ba chữ, sau đó đi về phía cửa sổ

"Tôi chưa từng thấy chị ăn bao giờ." Lục Kim gắp một miếng thịt nướng, hồi tưởng lại một chút, khẳng định, "Thậm chí cũng chưa từng thấy chị uống nước."

Triêu Từ mở cửa sổ ra, nhìn Lục Kim, vừa giống như đang chăm chú nghe nàng nói, vừa giơ tay lấy một chiếc lông vũ dài mềm mại ra khỏi cửa sổ.

"Lục tiểu thư có từng nghĩ tới, có khả năng loài yêu chúng tôi không giống với loài người các em hay không? Yêu không cần ăn cơm." Triêu Từ mỉm cười và đưa ra một câu trả lời có vẻ hợp lý.

"Thật không...... Nhưng, Dương Thư Kỳ cũng là yêu mà. Trước kia, tôi từng gặp qua Dương Thư Kỳ trong một số dịp, và cũng bởi vì cô ta có thể một lần ăn ba cái hamburger, cho nên tôi đặc biệt ấn tượng." Lục Kim lâm vào trầm tư, "Chẳng lẽ là bởi vì giống loài khác nhau nên ăn uống cũng khác nhau? Triêu tiểu thư, chị rốt cuộc là......"

Triêu Từ cầm chiếc lông vũ trong tay, chẳng bao lâu sau chiếc lông vũ biến thành một mảnh sương mù xám xịt tràn ngập trong không trung, mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói của Tiểu Túc truyền ra từ trong sương mù hỗn loạn, cắt đứt lời nói của Lục Kim.

"Chủ nhân, bà chủ Phó nói nếu muốn truy xét nguồn gốc của ngọc Côn Luân và cột mốc Tây Hải thì phải tốn thêm một ít thời gian nữa, với lại...... có vẻ sự việc lần này rất khó giải quyết, cho nên bà ấy yêu cầu tăng giá cả lên gấp bội. Bà ấy bên kia hy vọng ngài có thể dành chút thời gian gọi cho bà ấy, xác định xem ngài có đồng ý ký hợp đồng hay không. Trên đường trở về, em tra được một chút chuyện liên quan tới mẫu tộc nên có khả năng sẽ về muộn ba ngày. Xin chủ nhân chờ em ba ngày, em sẽ nhanh chóng trở về, thực xin lỗi."

Sau khi "truyền" xong lời nói của Tiểu Túc, đám sương mù màu xám đột nhiên nhanh chóng lan rộng ra, sau một tiếng nổ nhỏ liền biến thành một làn khói nhẹ rồi biến mất.

Lục Kim hoảng sợ nhìn những gì đang xảy ra trước mặt.

Mặc dù nàng đã tiếp nhận được chuyện trên thế giới này có yêu quái, cũng như chuyện ngoài Nhân giới ra thì còn có ba giới khác, nhưng mỗi khi phải đối mặt với chuyện gì đó ngoài nhận thức vốn có của mình, nàng vẫn nhất thời ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.

"Thực xin lỗi." Triêu Từ giống như mỗi ngày đều xin lỗi nàng hàng trăm lần vì đủ thứ chuyện vặt vãnh, "Tôi biết Lục tiểu thư đang thắc mắc tại sao em ấy lại gửi một chiếc lông vũ về trong khi có thể truyền tin bằng WeChat."

"Thực tế người bạn này của tôi cũng đã sống hàng trăm năm. Không sai, giống như em nghĩ, em ấy khác với em, cũng không phải là con người."

"Tiểu Túc đã theo tôi sống tại Nhân giới mấy trăm năm. Em ấy thích một số đồ vật cổ xưa, không mấy quan tâm đến sự phát triển nhanh chóng của nền văn minh hiện đại, thậm chí còn có chút ác cảm. Mặc dù em ấy có điện thoại thông minh và tài khoản WeChat, nhưng tần suất sử dụng không cao. Em ấy thích phương thức gửi thư truyền thống như gửi tin bằng lông vũ hơn. Có lẽ điều này liên quan tới bản chất của em ấy."

"Cũng mong em đừng bị xưng hô 'chủ nhân' của em ấy dọa. Thật ra tôi cũng không thích xưng hô này lắm, đơn giản chỉ là vì tôi đã vô tình cứu mạng em ấy mấy trăm năm trước. Em ấy ngây thơ, hồn nhiên và tình nghĩa, nên liền sẵn sàng hầu hạ tôi suốt cuộc đời, dùng cái xưng hô này để phân biệt giai cấp, nhưng cũng làm tôi trăn trở một khoảng thời gian. Tôi cố gắng thuyết phục em ấy bỏ xưng hô 'chủ nhân' này đi, nhưng dù tôi có nói như thế nào thì em ấy vẫn làm theo ý mình, dần dần tôi cũng không thể ép buộc em ấy nữa."

"Ra là vậy. Thật ra tôi...... Ừm, có thể hiểu được."

Hóa ra người quản gia trẻ kia tên Tiểu Túc, và giống như Triêu Từ, cô ấy cũng không phải là con người.

Vừa rồi cô ấy gửi một chiếc lông vũ về...... Cho nên, Triêu Từ cũng giống như cô ấy, cũng là chim sao?

Nghĩ đến đây, đôi tai lông xù vẫn dựng đứng ở hai bên đầu của Triêu Từ liền biến mất trong tâm trí Lục Kim, thay vào đó là một đôi cánh lớn.

Lục Kim có hơi sợ cánh chim, dù sao lúc trước cũng từng bị nó tập kích.

Nếu như là một con chim, vậy không biết miệng có cứng lắm không.

Có phải vừa đập cánh, lông chim liền sẽ rơi đầy đất không? Nếu vậy thì sẽ hơi khó giữ sàn nhà sạch sẽ.

"Lục tiểu thư, em ăn trước đi, tôi đi gọi điện thoại."

"Được, chị cứ đi đi, không cần phải lo cho tôi." Lục Kim vẫn còn đang chậm rãi tiêu hóa chuyện Triêu Từ không phải là hồ ly mà là một con chim.

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của nàng, Triêu Từ ân cần nhắc nhở: "Mặc dù biết Lục tiểu thư thích uống loại rượu này, nhưng xem ra Lục tiểu thư không phải là người có tửu lượng cao, nên em cũng đừng uống quá nhiều, nếu không sẽ cảm thấy khó chịu."

Sau khi Lục Kim ngoan ngoãn gật đầu, Triêu Từ cười nhạt với nàng, sau đó vừa đi đến cửa sổ đối diện vừa nhỏ giọng nói chuyện.

Lục Kim cầm ly rượu, nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ sẫm trong ly, vị ngọt vẫn còn đọng lại trong miệng. Mùi thơm của rượu khiến cho nàng muốn uống hết chỗ rượu còn lại trong một ngụm.

Nhưng vừa rồi Triêu Từ nói không nên uống nhiều, Lục Kim cũng không muốn làm trái ý cô.

Nghe lời Triêu Từ, Lục Kim liền có cảm giác ngọt ngào mà chỉ bản thân mới biết.

Lục Kim âm thầm cười ngọt ngào, dùng đầu ngón tay thon dài xoay thân ly thủy tinh mỏng manh. Nhớ tới một chi tiết nào đó trong lời nói của Triêu Từ, nụ cười dần dần đông cứng trên khuôn mặt nàng.

Mặc dù biết Lục tiểu thư thích uống loại rượu này......

Mặc dù biết mình thích uống? Sao chị ấy lại biết? Trước kia mình cũng chưa từng uống rượu với chị ấy, thậm chí mình còn không biết bản thân thích loại rượu nào.

Sau khi nhận ra điều này, Lục Kim nhanh chóng nhớ ra, khi hai người cùng nhau ăn cơm trước đây, dường như Triêu Từ luôn rất tự tin trong việc kiểm soát các món ăn. Cô chưa bao giờ hỏi Lục Kim rằng khẩu vị của nàng là gì hoặc nàng có thích những món ăn này hay không. Thay vào đó, tất cả đều được chuẩn bị trước cho nàng, sau đó cô chỉ chờ nàng tới thưởng thức.

Quả thực, Lục Kim thừa nhận, tất cả món ăn Triêu Từ làm đều rất hợp khẩu vị của nàng, khi ăn xong còn có một cảm giác hạnh phúc khó quên trong lòng.

Khi Triêu Từ nấu những món ăn này, trong sự sắp xếp im lặng như hiển nhiên kia, cô đang nghĩ tới khẩu vị của ai?

Lục Kim nhìn ly rượu, im lặng.

Mọi niềm hạnh phúc trước đó đã không còn, khuôn mặt nàng phản chiếu trên ly rượu.

Người mà Triêu Từ nghĩ đến khi nhìn thấy khuôn mặt này...... Chắc không phải là mình.

Lục Kim khẽ thở dốc, trong trái tim đau nhức của nàng vang lên một thanh âm nhắc nhở — đừng để ảo giác trước mắt đánh lừa, Triêu Từ đột nhiên tiếp cận mày, tất nhiên là chị ấy muốn làm gì đó.

Chẳng phải chính Triêu Từ cũng đã nói rằng chị ấy có những ham muốn ở Nhân giới, mày chỉ là đối tượng hợp tác chị ấy yêu thích thôi, chỉ có thế thôi.

Lục Kim đã hiểu rõ, có lẽ bốn chữ "đối tượng hợp tác" không chỉ bao gồm đối tác kinh doanh mà còn có những ý nghĩa khác.

Khi tầm nhìn mờ đi, nàng nhìn thấy trên cái chai mà mình đã uống gần hết, ngày sản xuất là năm 1925......

Đây thực chất là một chai rượu nho có tuổi thọ gần trăm năm.

Khó trách lại ngon tới như vậy.

Lục Kim cười ngốc nghếch.

Xem như nàng cũng đã hiểu rõ, có lẽ thứ mà Triêu Từ đang tìm kiếm ở thế giới loài người không phải là con người, chắc là cả hai đã gặp nhau ở Nhân giới vào năm 1925.

Năm 1925...... Bà của Lục Kim còn chưa ra đời nữa chứ đừng nói đến nàng.

Có lẽ trong thời kỳ hỗn loạn đó, hai người đã có những cuộc phiêu lưu sinh tử ở Nhân giới. Càng có nhiều khả năng bọn họ đã có một đêm vô cùng lãng mạn và cùng nhau uống rượu nho.

Có phải người làm cho Triêu Từ nhớ mãi không quên cũng có niềm yêu thích đặc biệt đối với loại rượu này?

Nên mới khiến Triêu Từ luôn nhớ và giữ trong lòng?

Những suy luận hợp lý này gần như mở ra những hình ảnh cụ thể trong đầu Lục Kim, và cũng giống như một bàn tay mạnh mẽ bóp chặt trái tim Lục Kim không thương tiếc, khiến cho nàng cảm thấy vừa chua vừa đau.

Nếu quyết định không thể đi quá giới hạn thì nàng phải ngừng mộng tưởng mà trở về đúng vị trí của bản thân, đó mới là điều tốt nhất cho tất cả mọi người.

Lục Kim nói trong lòng —

Nhưng mình chỉ là...... muốn đối xử tốt với Triêu Từ mà thôi.

Nếu có thể khiến chị ấy vui vẻ, mình bằng lòng làm bất cứ điều gì chị ấy muốn.

Cảm giác buồn nôn từ lâu trước kia nhân cơ hội dâng lên trong lồng ngực nàng, gây ra một cơn choáng váng khiến nàng cảm thấy trời đất quay cuồng.

Ngay trong khoảnh khắc này, có thứ gì đó bí ẩn và cứng rắn vẫn luôn quấn chặt lấy tâm hồn nàng bị xé nát, vô số cảm xúc xa lạ và thậm chí cả ký ức đột nhiên chiếm lấy tâm trí nàng, khiến cho cả người nàng liền run rẩy.

...

"Được."

Triêu Từ đứng bên cửa sổ, nhéo nhéo sống mũi, cảm thấy có chút mệt mỏi.

"Vậy tôi chờ tin tức của ngài."

Giọng nữ ở đầu bên kia điện thoại rất thanh tú, trên môi mang theo nụ cười: "Triêu Từ đại nhân dứt khoát như vậy, tôi nhất định sẽ giải quyết chuyện này thật thỏa đáng."

"Phiền ngài rồi, bà chủ Phó. Nếu có tin tức gì thì xin hãy trước tiên nói cho tôi biết."

"Ba ngày nữa sẽ có tin tức, ngài yên tâm."

Triêu Từ lại khách sáo một phen, sau đó cúp điện thoại, cầm điện thoại ở trong tay.

Triêu Từ thầm nghĩ, ngay cả Phó Uyên Di, "Thần côn" thần thánh nhất ở Nhân giới cũng khó điều tra ra lai lịch của Ngọc Côn Luân và Cột Mốc Tây Hải, nhất định là người cầm hai vật này đã sớm có chuẩn bị.

Mặt khác, một khi bắt đầu truy tìm, dù manh mối chỉ có một chút, mình cũng có thể xác định được thân phận của nó.

Nhất định người này có quen biết với mình.

Kết hợp lời nói của tiểu mị yêu, khí tức của hai món thần khí này có chút giống với khí tức của mình......

Đôi mắt Triêu Từ dần tối sầm, lộ ra một tia sát ý nham hiểm, nơi khóe miệng cười lạnh lên, khiến cho khuôn mặt cô dưới ánh trăng tỏa ra một cảm giác vừa xinh đẹp vừa tà ác.

Rốt cuộc là do mình không nghiền xương của nó thành tro, nên mới để một phách của nó trốn thoát, kéo dài được hơi tàn.

Lá gan lớn lắm, còn dám tìm tới.

Một khi đã như vậy, vậy chỉ cần giết thêm lần nữa là được.

Suy nghĩ của Triêu Từ có chút lang thang, đến khi định thần lại, cô mới phát hiện đêm nay lại là đêm trăng tròn.

Ánh trăng tròn treo trên bầu trời đêm gần như chiếm toàn bộ sự chú ý của cô, không khỏi làm cho cô nhớ tới đêm Tết Trung Thu năm nay, khi bản thân đưa hồn phách đã thoát khỏi cơ thể của Kim Kim trở về.

Khi đó, trên người Lục Kim bị một luồng khí xấu bao quanh, Triêu Từ liền không màng tất cả mà ngọc nát đá tan với luồng khí xấu đó, dẫn tới một phách đã ở nhân gian hơn ba trăm năm của cô hoàn toàn vỡ nát.

Nhưng may mắn thay, cô thuận lợi mang Kim Kim trở về thân thể người phàm, bằng không thì thật không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào. Nghĩ như vậy, mất đi một phách này cũng không phải là quá đáng tiếc.

Sau đó, Triêu Từ phải mất ba tháng mới thu lại được một phách này và trở lại nhân gian một lần nữa.

Bây giờ nhìn lại, quá trình thức tỉnh dần dần của nguyên thần Kim Kim chính là bắt đầu từ đêm Tết Trung thu. Không biết người kia đã dùng phương pháp gì để từng bước từng bước một mà đánh thức nguyên thần Kim Kim.

Mọi chuyện phát triển tới hiện tại, năng lực của Kim Kim đã thức tỉnh hơn một nửa. Nếu nguyên thần của nàng thật sự thức tỉnh hoàn toàn, rất có thể nàng sẽ nhớ lại mọi chuyện. Đến lúc đó, nàng sẽ không còn là người phàm "Lục Kim" nữa. Mệnh cách của nàng sẽ hoàn toàn bị viết lại.

Trời phạt sẽ lại giáng xuống.

Triêu Từ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Đây mới chính là chủ ý của ngươi đúng không?

Ta tuyệt đối không để ngươi thành công.

Trong khi Triêu Từ vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để Lục Kim nhận thức được sự hỗn loạn xung quanh một cách hiệu quả và duy trì khả năng tự bảo vệ bản thân mà không cần phải hoàn toàn khôi phục ký ức, cô đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.

Triêu Từ vừa mở mắt ra, còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra trước mắt thì đã cảm nhận được một vật gì đó ấm áp và mềm mại ôm lấy eo mình.

Triêu Từ cúi đầu, nhìn thấy không biết từ khi nào mà Lục Kim đã nhào vào trong ngực mình.

"Lục tiểu thư?" Triêu Từ không ngờ nàng lại làm như vậy. Cô muốn chống cự nhưng tay nàng đã đè trên cánh tay cô, "Em say rồi sao?"

Lục Kim trong ngực cô thở hổn hển hai lần. Khi nàng lại ngẩng đầu lên, gương mặt hồng đào nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt đã say chín phần nhưng dáng vẻ lại không giống như chỉ đang say rượu.

Hương thơm nồng nàn chưa từng có trực tiếp khóa chặt trái tim Triêu Từ, khiến trái tim cô lập tức đau nhói.

Điều khiến Triêu Từ càng bất ngờ hơn là ngay sau đó, Lục Kim không gọi cô là "Triêu tiểu thư", thậm chí cũng không gọi tên cô mà thay vào đó, nàng thì thầm bằng giọng điệu quyến luyến và mềm mại mà chỉ đối với người yêu mới có:

"... Mục Mục."

Trong lòng Triêu Từ chấn động.

Đây là, xưng hô đặc biệt mà chỉ có thê tử dùng để gọi cô.