Đường Hạo ly hôn, mắt đi một đồng minh lớn, dẫn tới nhà họ Đường thiệt hại ít nhất hàng chục triệu tệ.
Tại cuộc họp thường niên, Đường Dĩnh đã cố gắng gài bẫy Đường Mộc Tuyết, đánh đồ đồ trang sức do Hình Kiến chuẩn bị, bị bồi thường tám triệu tệ tròn.
Hai ngày qua bọn họ hợp lực cướp toàn bộ tài nguyên khách hàng trong tay Đường Mộc Tuyết, ai biết ăn trộm gà không được còn mắt nắm thóc, không giành được khách hàng, mà còn bị đám khách hàng đánh cho tơi bời. Cuối cùng thì hầu hết những khách hàng này cũng bị cảnh sát bắt đi ăn cơm tù.
Ngay sau khi sự việc xảy ra, đông đảo khách hàng của nhà họ Đường đều bị sốc, vì sợ bị liên lụy nên đã cưỡng ép hủy bỏ hợp tác với nhà họ Đường.
Bây giờ, lượng khách hàng của nhà họ Đường đã mắt ít nhất hơn một phần ba.
Hơn nữa, bản thân nhà họ Đường chỉ là gia tộc hạng hai, định giá thị trường chưa tới một trăm triệu tệ, đơn hàng năm mươi triệu tệ phải hoàn thành trong vòng một tuần, quả là quá khó.
“Tập đoàn Tuyết Tiêu đột nhiên xuất hiện, âm thầm trấn áp thị trường dược phẩm của nhà họ Đường chúng ta. Hiện tại phần lớn khách hàng của nhà họ Đường chúng ta đã mất sạch, tài chính bị đứt, nhà họ Đường chúng ta đã không thể lấy ra nhiều tiền như vậy.”
“Đơn hàng năm mươi triệu tệ, không chỉ nhà họ Đường chúng ta, cho dù là tập đoàn dược phẩm lớn khác cũng không làm được!”
Vốn đơn hàng hơn năm mươi triệu tệ là một chuyện tốt, nhưng đáng tiếc là nền tảng của nhà họ Đường yếu ớt, khó mà ăn.
Bà cụ Đường biết mình không thể trông cậy vào những người nhà họ Đường này, đứng dậy nói: “Hạo Hạo, đi theo bà tới gặp Lý Minh Hiên.”
“Vâng thưa bà!” Đường Hạo đáp.
Ăn sáng xong, Dương Tiêu đưa Đường Mộc Tuyết đến tập đoàn Y dược Đường Nhân, đang định rời đi thì một chiếc Audi màu trắng ngăn không cho Dương Tiêu đi.
Dương Tiêu nhìn thoáng qua thấy Lam Ví Vi trong bộ quần áo Thái Cực Quyền, Dương Tiêu đau đầu: “Cô Lam, tôi thật sự có việc, không đi được.”
“Anh chắc chắn anh không đi được?” Lam Vi Vi xuống xe tức giận nhìn Dương Tiêu.
Dương Tiêu nghiêm mặt nói: “Thật, tôi có việc, rất bận!”
“Tôi sẽ cho anh thêm một cơ hội sắp xép lại ngôn từ, nếu anh vẫn nói không đi thì tự gánh lấy hậu quả!” Lam Vi Vi tỏ vẻ như ăn chắc được Dương Tiêu.
Dương Tiêu nhún vai: “Thật sự không đi được, cô Lam, xin lỗi!”
“Tốt, anh đừng hối hận!” Đôi mắt Lam Vi lóe lên tia xảo quyệt.
Dương Tiêu cười khổ lắc đầu, định lên xe rời đi.
Đột nhiên, Lam Vi Vi nhác tay Dương Tiêu đặt lên bộ ngực trắng như tuyết của cô.
“Đờ mờ!” Một cái chạm kinh hãi truyền đến từ tay của Dương Tiêu, trong đầu Dương Tiêu lập tức trở nên trống rỗng.
Đây… đây là sử dụng mỹ nhân kê với mình sao?
Dương Tiêu không nhận mình là chính nhân quân tử, nhưng anh trung thành với gia đình, sẽ không làm bất cứ điều gì có lỗi với Đường Mộc Tuyết.
Dương Tiêu nhanh chóng thu tay phải lại, vẻ mặt u ám: “Cô Lam, cô làm gì vậy? Nếu để Mộc Tuyết biết được sẽ dẫn đến hiểu lầm.”
“Đúng vậy, Mộc Tuyết biết được chắc chắn sẽ hiểu lầm, cho nên tiếp theo không phải do anh. Nếu anh dám không đi tôi sẽ nói với Mộc Tuyết anh xâm phạm tôi!” Lam Vi Vi đắc ý nói.
Lần trước khai trương Thượng Võ Đường, Dương Tiêu đã đánh bại Phác Tu Hiền võ sĩ Taekwondo cổ Hàn Quốc hiếm có ba nghìn năm chỉ với một chiêu, gây ra một cú sốc thị giác mạnh mẽ cho Lam Vĩ Vi.