Bạch Quỳnh kiêu ngạo châm chọc: “Nhìn đi! Đợi không quẹt được tiền, xem tên này xấu hổ như thế nào!”
Cạch!
Ngay khi mọi người cho rằng giao dịch không thể thành công, máy pos vang lên, sau đó một hóa đơn giao dịch từ từ xuất hiện trước mặt mọi người.
“Hả? Đã giao… giao dịch thành công? Chuyện… chuyện này làm sao có thể?”
Nhìn chằm chằm vào hóa đơn giao dịch xuất hiện, hàng trăm người có mặt tại hiện trường thay đổi sắc mặt như: gặp ma.
Bạch Quỳnh, Tạ Quần và những người đang chờ xem trò đùa, cả hai đều khựng lại, nụ cười của họ lập tức trở nên cứng nhắc.
“Giao dịch… giao dịch thành công?” Nhìn tờ hoá đơn in sẵn, người đứng đầu tổ chức từ thiện sững sờ.
Giây phút tiếp theo, sau khi rút tờ hoá đơn xác nhận là đúng, ánh mắt anh ta nhìn Dương Tiêu từ sự ngạc nhiên đến sự kính trọng sâu sắc, người này bất ngờ cúi đầu chào Dương Tiêu nói với lòng cảm kích: “Cảm ơn anh Dương đã quyên góp mạnh mẽ như vậy. Tất cả nhân viên tổ chức từ thiện chúng tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến anh.”
“Không phải chứ?” Nhìn chằm chằm cảnh tượng này, hàng trăm người há to miệng.
Sau khi hồi phục lại vẻ mặt của Tạ Quần thay đổi lớn, ông ta nhìn Bạch Quỳnh: “Cậu Bạch, chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Bọn họ chỉ muốn nhân cơ hội quyên góp này làm bẽ mặt Dương Tiêu, điều khiến họ chết lặng là Dương Tiêu một thằng phế vật lại thực sự đã quyên góp một tỷ tệ.
“Mẹ nó ông hỏi tôi, tôi hỏi ai?” Hai mắt Bạch Quỳnh như: muốn vỡ vụn.
Bạch Quỳnh hoàn toàn không thể tin được, anh ta lao tới chộp lấy hóa đơn: “Tôi không tin tên này thực sự quyên góp được một tỷ tệ, đây chắc chắn là đồ giả, các người cầu kết với nhau làm giả.”
“Làm giả?” Dương Tiêu nhìn Bạch Quỳnh với ánh mắt quan tâm đến những đứa trẻ thiểu năng.
Khi Bạch Quỳnh nhìn chằm chằm vào hóa đơn trên tay, anh ta nhìn thấy một chuỗi số đặc biệt chói mắt, số tiền giao dịch là 1.000.000.000, một tỷ tệ không hơn không kém.
Am!!!
Nhìn vào hoá đơn, hai mắt Bạch Quỳnh như bị sét đánh, trong lòng vô cùng hoang mang.
“Một tỷ tệ? Tên phế vật này thật sự quẹt được một tỷ tệ?”
Bạch Quỳnh kinh ngạc hét lên.
“Thật sao?” Một nhóm người tiến lên quan sát.
Nhìn rõ số liệu trên hóa đơn, trong nháy mắt hầu hết miệng của mọi người đều biến thành hình chữ “o”, trong lòng nổi lên một trận sóng gió.
Sau hàng chục giây, tất cả mọi người đều nhìn Dương Tiêu, sự khinh bỉ ban đầu đã biến thành sự kinh ngạc sâu sắc đến khó tin.
Một tỷ tệ, Dương Tiêu thực sự đã quyên góp một tỷ tệ. . truyện teen hay
Nhìn thấy đám người ngơ ngác, khóe miệng Dương Tiêu hơi nhéch lên.
Đúng vậy, thẻ của anh quả thực không phải thẻ VỊIP của ngân hàng, là thẻ ngân hàng thông thường nhất có thể xử.
lý, nhưng quả thật trong thẻ này có hơn mười tỷ tệ.
Bọn họ nhìn thấy mình lấy ra một thẻ ngân hàng bình thường, những kẻ ngu dốt này tưởng mình đang chơi trò bí ẩn, bây giờ tất cả bọn họ đều sửng sốt.
“Làm sao có thể? Chuyện này làm sao có thể? Anh ta không phải là phế vật sao?” Bạch Quỳnh cuồng loạn hét lên.