“Đế vương xanh lục này chỉ có kích thước bằng trứng chim bồ câu? Nếu gia công thành đồ trang sức cũng không đáng bao nhiêu!”
“Đúng vậy! Lần này cậu chủ Trương lỗ lớn rồi. Cũng may.
vừa rồi tôi không tiếp tục đấu giá, nều không ngay cả quần đùi cũng không có mà mặc!”
“Đánh cược trên đá rất mạo hiểm, đặc biệt là với loại nguyên liệu thô đỉnh cao này, rủi ro càng lớn!”
Một nhóm người lắc đầu thở dài.
“Chết tiệt!” Phổi của Trương Tử Hào như muốn nỗ tung.
Vốn dĩ bị Dương Tiêu gài đã vô cùng mắt mặt, lại mở ra miếng đề vương xanh lục rất nhỏ, bây giờ khuôn mặt già của Trương Tử Hào hoàn toàn không chịu nồi.
Nhìn thấy Trương Tử Hào đang vô cùng u ám, Dương Tiêu cười nói: “Cậu chủ Trương, xem ra vận may của anh cũng chẳng đâu vào đâu cả, khiến tôi mong chờ vô ích!”
Trong lòng Bạch Du Tĩnh rất thoải mái, Trương Tử Hào mắt máy chục triệu tệ, khiến cô ta nguôi ngoai được cơn giận.
“Một thằng dế nhũữi như mày còn dám cười nhạo tao?
Chẳng phải mày vừa mua miếng đá thô rác rưởi nhất sao?
Đắc ý cái nỗi gì?” Trương Tử Hào tức giận khi nghe thấy lời châm chọc của Dương Tiêu.
Dương Tiêu giễu cợt nói: “Miếng đá thô rác rưởi nhất?
Cậu chủ Trương chắc chắn như vậy?”
“Chẳng thế còn gì?” Trương Tử Hào tức giận, khinh thường nhìn Dương Tiêu.
Những thương nhân châu báu có mặt tại hiện trường cũng lắc đầu, không ai lạc quan về Dương Tiêu, ngay cả Bạch Du Tĩnh cũng không nói đỡ cho Dương Tiêu.
Thường thì miếng đá thô đầu tiên được đưa ra đầu giá là món khai vị, để tăng thêm bầu không khí và chuẩn bị cho miếng cuối cùng.
Dương Tiêu không thèm so đo với Trương Tử Hào, anh lấy miếng đá thô của mình ra đưa cho chuyên gia mài đá: “Thầy mài đá, phiền ông mài giúp tôi!”
“Mài?” Chuyên gia mài đá sửng sốt.
Điều đáng nói là mài đá nói chung được chia thành hai loại, loại phổ biến nhất là đá cắt và loại thứ hai là đá mài.
Loại cắt rất đơn giản, đó là dùng các dụng cụ chuyên nghiệp cắt lên, cách này tuy đơn giản nhất nhưng rất dễ làm hỏng ngọc bên trong.
Đá mài rất phiền phức, chuyên gia mài đá dùng công cụ mài, hiệu suất thấp nhất nhưng bảo vệ được ngọc tốt nhát.
Dương Tiêu gật đầu: “Phiền ông!”
Chuyên gia mài đá nhìn Bạch Du Tĩnh, có thể thấy Dương Tiêu có quan hệ với Bạch Du Tĩnh. Hiện nay Bạch Du Tĩnh là một nhân vật nỗi tiếng trong ngành châu báu ở thành phố Trung Nguyên. Cho dù miếng đá thô này không có ngọc phỉ thúy, ông ta cũng không thẻ biểu hiện quá nhiều cảm xúc trước mặt Bạch Du Tĩnh.
“Rác rưởi mà cũng cho rằng là bảo bối? Thật lãng phí thời gian của mọi người!” Trương Tử Hào khinh thường nói.
Khóe mắt đám thương nhân châu báu giật giật, bọn họ cũng cho rằng Dương Tiêu đang lãng phí thời gian.