Nhìn thấy Dương Tiêu không hề có lòng thắng bại, mũi Triệu Cầm như bốc khói, bà chỉ vào Dương Tiêu tức giận: “Cậu… phế vật như cậu giống đống bùn nhão không thể dính tường, cậu không nghe lời ông già này, thì cậu đợi thua không mua được cả chiếc quần cộc đi!” Ngay lúc Triệu Cầm vừa dứt lời, nhân viên mở chuông xúc xắc.
Hai viên hai điểm, một viên điểm một, cộng lại đúng năm điểm, Dương Tiêu đã thắng.
“Đờ mò! Tôi không hoa mắt chứ?” Lại nhìn thấy là nhỏ, đám cao thủ lão luyện trố mắt như sắp rơi ra ngoài, bọn họ không ngờ Dương Tiêu lại đoán đúng.
“Thằng nhóc này bùng nổ sức lực lớn à? Vận may của năm nay vẫn chưa dùng hết?” Nhiều người nhìn Dương Tiêu, ánh mắt đã trở nên lạ thường.
“Lại thắng?” Ánh mắt Triệu Cầm lại đờ đẫn, nhìn chằm chằm mặt bàn.
Nhân viên nhìn Dương Tiêu nhiều hơn rồi cười khẩy, may mắn, chắc chắn là may mắn.
Làm công việc kinh doanh như bọn họ, đã nhìn thấy quá nhiều người chơi may mắn.
Chuông xúc xắc lại rung lên, sau đó lại rơi xuông bàn.
“Lần này chắc chắn phải là nhỏ, nếu không phải nhỏ, tôi sẽ ăn phân tự sát tại chỗ!” Một cao thủ kỳ cựu nói rất chắc chắn.
“Đúng, tôi cho rằng đây là nhỏ, đi một đằng, tôi không tin hôm nay không lật ngược được!” “Stud! Tất cả là Stud! Thắng tôi sẽ làm người mẫu ở đây, thua sẽ xuống biển làm việc!” Ngay sau đó nhóm người đặt cược các thẻ chip vào khu vực nhỏ.
“Lớn!” Ngay lúc này, Dương Tiêu nhẹ giọng nói.
Nghe đến đây, phổi của nhóm người này suýt nổ tung, tên nhóc này đặc biệt thích chống lại bọn họ hả? Triệu Cầm lo lắng, bà ta trừng mắt nhìn Dương Tiêu: “Phế vật cậu muốn lên trời hả? Người ta đặt nhỏ mà cậu lại đặt lớn, cậu tìm cái chết hả?” Mặc dù Dương Tiêu đã thắng hai ván, nhưng Triệu Cầm vẫn không tin vận may của Dương Tiêu vẫn còn.
“Là một con người! Phải có ước mơ, hôm nay tôi sẽ đặt mục tiêu nhỏ, giành được một trăm triệu tệ trước!” Dương Tiêu trêu đùa.
Nghe vậy, sắc mặt Triệu Cầm lập tức phủ đầy sương mù, bà ta khinh thường nói: “Cậu mà kiếm đủ một trăm triệu tệ thì con lợn có thể đi đường!” “Đồ ngốc nói về ước mơ!” Nhóm người chế nhạo.
Trong mắt họ, Dương Tiêu dựa vào may mắn nên mới thắng được hai ván.
Dương Tiêu lại lên tiếng: “Là con người, cần phải có ước mơ, nêu không, so với cá ướp muối thì có gì khác biệt?” “Nhóc à, không phải tôi đả kích cậu, cá ướp muối lật lại vẫn là cá ướp muối!” Một người không quen chế giễu Dương Tiêu.
Dương Tiêu không tức giận, mặc cho bọn họ chế giễu mình.
Ngay sau đó, chuông xúc xắc mở ra, ba viên sáu, mười tám điểm, thuộc lớn.
“Ôi” Nhìn chằm chằm vào ba viên xúc xắc đều là sáu điểm, mọi người có mặt tại đây không khỏi náo động, nhiều người nhìn nhau không thể tin được.
“Vậy mà thắng nhóc này đã thắng ba ván liên tiếp?” Một người ngạc nhiên nói.
“May mắn, tất cả đều là may mắn, tôi không tin thằng nhóc này có thể thắng liên tiếp!” Dương Tiêu cười không nói lời nào, tiếp tục đánh cược.
“Đờ mò!” Trong vòng chưa đầy một phút, nhóm người chơi lại kêu lên, Dương Tiêu đã thắng bốn ván liên tiếp, số chip đã đạt tới con số một nghìn sáu tệ.
“Vừa!” Dương Tiêu lại đặt cược tiếp.
Khi chuông xúc xắc mở ra, ba viên ba, chín điểm, thuộc vừa, tại hiện trường lại vang lên một trận náo động.
Thời gian từng chút một trôi qua, trước mặt Dương Tiêu càng ngày càng có nhiều thẻ chip.
Một triệu sáu, ba triệu hai, sáu triệu tư, mười hai triệu tám trăm tệ.
Sau mười, hai mươi ván trôi qua, số chip của Dương Tiêu đã lên đến con số đáng kinh ngạc là hơn năm mươi hai triệu tệ.