Triệu Cầm không quan tâm chuyện này: “Mẹ không quan tâm con có quan hệ gì với cậu ta, chỉ cần con mở miệng, chắc chắn cậu chủ Lý sẽ cho con bốn trăm nghìn tệ. Mẹ của con vất vả cả đời rồi, đã phải chịu đựng cả một cuộc đời khốn khổ. Không lẽ con muốn nhìn tháy mẹ lang thang trên đường phố sao?”
Giờ đây, Triệu Cầm đã quen với việc sống trong một ngôi nhà sang trọng nên bà ta không nỡ dọn ra ngoài, đánh chết bà ta cũng không muốn đi.
“Mẹ, sao mẹ có thể bảo con mở miệng đòi tiền cậu chủ Lý?” Đường Mộc Tuyết vô cùng khó chịu.
Rõ ràng là cô không có quan hệ gì với Lý Minh Hiên, tại sao tất cả mọi người đều cho rằng cô có quan hệ với Lý Minh Hiên?
Đường Kiến Quốc đứng lên nói: “Mộc Tuyết, làm phiền con!”
Nghe thấy lời nói của Đường Kiến Quốc, Đường Mộc Tuyết buồn bã đến cực điểm.
Về đến phòng, Dương Tiêu cười nhẹ: “Mộc Tuyết, em đừng buôn, anh đã đóng phí tài sản rồi!”
Vừa rồi, Dương Tiêu đã chuyển bốn trăm nghìn tệ phí tài sản.
“Haiz! Dương Tiêu, anh còn định chịu đựng bao lâu nữa?
Loại chuyện này em chịu đựng một ngày đã đủ rồi.”
Đường Mộc Tuyết tức giận nói.
Rõ ràng là Dương Tiêu rất có thực lực, nhưng anh vẫn luôn khiêm tốn nhẫn nhịn. Cố tình cô cũng đã biết thân phận đã từng là lưỡi dao sắc của đất nước của Dương Tiêu.
Nghĩ đến lần nào cha mẹ cũng bỏ qua cảm xúc của Dương Tiêu, bỏ qua sự tồn tại của Dương Tiêu, trong lòng Đường Mộc Tuyết cảm thấy rất khó chịu.
Dương Tiêu bước lên an ủi cô: “Mộc Tuyết, không sao, anh quen rồi!”
Nếu không phải khiêm tốn nhẫn nhịn chờ khôi phục sức mạnh, Dương Tiêu cũng không muốn bị Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc coi thường.
Tuy nhiên, Dương Tiêu đã dự định rút lui, chỉ cần báo thù cho đồng đội đã chết năm năm trước, Dương Tiêu sẽ thực sự rút lui hoàn toàn, sẽ không tham gia vào các cuộc tranh chấp trên giang hồ nữa.
Bây giò thực lực của anh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, để không gây ra quá nhiều phiền phức, Dương Tiêu chỉ có thể tạm thời giữ thái độ khiêm tốn.
“Em thật sự không muốn nghe người khác nói anh ăn bám.” Đường Mộc Tuyết chán nản nói.
Dương Tiêu cười cưng chiều: “Mộc Tuyết, không sao đâu! Bác sĩ nói dạ dày của anh không tốt nên chỉ có thể ăn bám.”
““Hul”
Nghe thấy lời nói tình cảm ấm áp của Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết đau lòng lao vào vòng tay của Dương Tiêu.
Ngày hôm sau! Dương Tiêu dậy rất sớm nấu cơm, biết được đã trả xong bốn trăm nghìn tệ phí tài sản, Triệu Cầm vui vẻ mặt nở hoa.
Chỉ cần trả xong phí tài sản, bà ta không cần phải lo lắng, có thể tiếp tục tận hưởng cuộc sống của một người vợ.
giàu có.
“Mộc Tuyết, bố mẹ, ăn cơm thôi!” Dương Tiêu bê bữa sáng tới bàn ăn.
Triệu Cầm nhìn chằm chằm Dương Tiêu, khinh thường nói: “Ăn ăn ăn, một thằng vô dụng như cậu suốt ngày chỉ biết ăn, có cậu thì có tác dụng gì? Nuôi cậu còn không bằng đi nuôi lợn còn hơn, ít nhất lợn lớn lên còn có thể thịt ăn Tết. Cậu nhìn cậu xem, lại nhìn Lý Minh Hiên người ta xem, cùng là con người, một trên trời một dưới đất.”
“Mẹ, con không cho phép mẹ nói về Dương Tiêu như vậy!”