Dương Tiêu đau lòng cho Đường Mộc Tuyết, cũng không hề để ý đến chuyện này.
Năm năm còn có thể nhẫn nhịn được, còn thiếu một hai ngày này hay sao?
Điều khiến Dương Tiêu khấp khởi vui mừng chính là, hai ngày này Đường Kiến Quốc bị Triệu Cầm vắt kiệt không ít, hai ngày này phóng túng quá độ khiến cho thận có chút suy yêu, đêm hai ngày hôm nay cũng trở nên yên tĩnh hơn ít nhiều.
Sáng sớm ngày hôm saul Dương Tiêu thức dậy từ sáng sớm, lập tức đến chợ rau mua thức ăn nấu nướng, còn Đường Mộc Tuyết vẫn kiên trì thức dậy chạy bộ tập luyện buổi sáng.
Còn Đường lão thái thái từ sáng sớm đã đến bệnh viện, cũng vì ngày hôm nay là ngày Đường Hạo xuất viện.
“Hạo Hạo, thân thể đã tốt hơn chút nào chưa?” Đường lão thái thái quan tâm hỏi.
Sắc mặt Đường Hạo rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều: “Bà nội, cháu đã đỡ hon nhiều rồi, đợi lát nữa có thể xuất viện rồi; những ngày này tên tiểu tiện nhân Đường Mộc Tuyết có thể trải qua những ngày như cá gặp nước đúng không?”
Nghĩ đến việc Lưu Mộng Lị cùng bản thân mình đã xé rách lớp da mặt, dẫn đến việc bản thân hắn thương tích đầy mình, nghĩ đến chuyện này Đường Hạo hận đến mức ngứa răng.
Hai ngày này ở bệnh viện, Đường Hạo tiếp nhận điều trị, xử lý sạch sẽ mầm bệnh giang mai cùng với làm lại vài chiếc răng giả.
Vốn dĩ trước đây có một chiếc răng bị Dương Tiêu đụng xe làm rơi mất một chiếc răng, hiện tại lại rụng tiếp vài chiếc, đừng nhắc đến Đường Hạo hiện tại có bao nhiêu chật vật.
Chỉ cần nhắc đến Đường Mộc Tuyết, sắc mặt Đường lão thái thái liền lập tức trở nên nham hiểm: “Hừ! Hai ngày này.
Đường Mộc Tuyết bận đến mức tối tăm mặt mày, nhưng cô ả trong mắt đám người dòng chính Đường Gia tăng lên không ít sức ảnh hưởng; Hạo Hạo, chuyện này cháu làm có chút hồ đồ, cháu làm sao có thể ngay thời điểm quan trọng này lại làm ra sự tình như vậy?”
Cùng Lưu Mộng Lị ly hôn, trực tiếp dẫn đến việc Đường Gia tổn thất hơn chục triệu nhân dân tệ, mặc dù chỉ ảnh hưởng đến thương gân cốt, nhưng số tiền tổn thất này cũng không phải con số nhỏ.
Hơn nữa, cũng vì chuyện này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của Đường Gia, sự tổn thất này không thể dùng tiền bạc để bù đắp được.
Ánh mắt Đường Hạo lóe lên một ánh nhìn sắc bén, hắn trầm giọng nói: “Bà nội, cháu nghi ngờ có người âm thầm ám hại, có người âm thầm tính kế cháu, quá nữa nhất định là tiện nhân Đường Mộc Tuyết!”
“Ò?” Đường lão thái thái nhíu mày kinh ngạc nói.
Đường Hạo híp mắt, cả khuôn mặt tràn ngập hận ý nói: “Bà nội, bà cứ nghĩ xem việc cháu trốn ở căn chung cư Thủy Ngạn Tân Thành làm sao có thể bị bại lộ hành tung được? Ông nội lúc còn sống yêu thương Đường Mộc Tuyết đến như vậy, nhất định là ông nội đã từng nói qua với Đường Mộc Tuyết, hơn nữa Đường Mộc Tuyết bị chúng ta ám hại, chuyện này cô ả nhất định sẽ không buông tha cho cháu, Nhiễm Trinh Trinh kia nhất định là do Đường Mộc Tuyết tìm đến.”
“Sự việc một khi bại lộ, vậy người đạt lợi lớn nhát cuối cùng là ai? Còn không phải là Đường Mộc Tuyết hay sao?
Chuyện này nhất định là do Đường Mộc Tuyết gây ra!”
Đường Hạo cũng không phải là một kẻ ngốc, hai ngày nay hắn ở bệnh viện cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt, bản thân nhất định đã bị người ta ám hại.
Chỉ có điều, hắn chưa từng đem chuyện này nghĩ đến trên người Dương Tiêu, trong lòng hắn, Dương Tiêu chính là một tên ngu ngốc, làm sao có thể nghĩ ra phương pháp cao minh đến như vậy để đối phó với hắn chứ.
Còn Đường Mộc Tuyết thông minh lanh lợi, cộng thêm trái tim đàn bà là độc ác nhất, trừ Đường Mộc Tuyết ra nhát định không có người khác.
“Thì ra là như vậy, không nghĩ đến lão thân đây lại đánh giá thấp tiện nhân Đường Mộc Tuyết đến như vậy, chỉ đáng tiếc hiện tại chúng ta không có bằng chứng, nếu không nhất định sẽ cho tiện nhân đó được đẹp mặt!”
Đường lão thái thái căm phẫn nói.
Nghĩ đến hai ngày trước đây bản thân đích thân đi cầu xin Lý Minh Hiên thay đổi người phụ trách, còn bị Lý Minh Hiên vô tình đuổi ra ngoài, Đường lão thái thái liền cảm thấy lửa giận đốt lên trên đỉnh đầu.
Đường Hạo châm chọc nói: “Không có chứng cứ cũng không có vấn đề gì, chúng ta cứ như bình thường sỉ nhục Đường Mộc Tuyết là được, vài ngày trước tên phế vật Dương Tiêu không phải nói bọn họ đã mua được nhà rồi hay sao, theo như cháu thấy, hơn một nữa chính là bốc phét; bà nội, chúng ta sao không nhân cơ hội này mà sỉ nhục bọn chúng một phen?”
Đường lão thái thái căm hận Đường Mộc Tuyết đến cùng, bà cũng muốn khiến cho Mộc Tuyết không cách nào bước xuống đài được.
Cả hai người không chút chần chừ, lập tức làm thủ tục xuất viện, sau đó xuất phát đến Tập đoàn Y Dược Đường Nhân.
Cùng vào ngay lúc này, Dương Tiêu cũng trùng hợp đưa Đường Mộc Tuyết đến trước cổng công ty, liền nhìn thấy Đường lão thái thái cùng Đường Hạo, hai khuôn mặt châm chọc đang bước đến.
Đường lão thái thái nhìn Đường Mộc Tuyết lạnh nhạt nói: “Mộc Tuyết, bà nội nghe nói rằng cháu đã mua nhà?
Chuyện quan trọng như vậy tại sao lại không nói lại với bà nội chứ? Không lẽ là do cháu biển thủ tài sản chung của công ty, nên không dám cho bà nội biết hay sao?”
Bị Đường lão thái thái chất vất như vậy, Đường Mộc Tuyết nhíu mày nói: “Bà nội, là do bà suy nghĩ nhiều rồi, hơn nữa chuyện căn nhà trước mắt vừa mới hoàn tất việc hoàn thiện, nên Mộc Tuyết vẫn chưa chào hỏi qua với bà nội thôi.”
Nhìn khuôn mặt khó coi của Đường Mộc Tuyết, Đường Hạo lúc này đang đứng sau lưng Đường lão thái thái liền nở nụ cười châm chọc nói: “Đường Mộc Tuyết, cô vẫn nên nói thật ra đi, các người căn bản không hề mua nhà, những lời trước đây chính là những lời bốc phét thôi có đúng không? Chậc chậc! Thật không nghĩ đến, cô vậy mà lại là loại người như vậy!”
Đường Hạo cả khuôn mặt như xem trò vui, giống như Đường Mộc Tuyết chỉ đang nói bốc phét, còn chuyện mua nhà căn bản không phải là sự thật.