Hổ Tế

Hổ Tế - Chương 298




Trái tim Đường Mộc Tuyết thấp thỏm không yên, đôi chân không tự chủ được mà khép lại.

Đây dù sao cũng là lần đầu tiên của cô, cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời của mình đối diện với loại chuyện như thế này, hiện tại căng thẳng vô cùng.

Nhưng vì bảo vệ tình yêu của bản thân, Đường Mộc Tuyết không tiếc hạ thấp thân phận, chỉ hi vọng Dương Tiêu có thể biết ăn năn hối lỗi mà quay đầu lại.

Cô cắn nhẹ đôi môi, im lặng chờ đợi giây phút thần kỳ giáng xuống.

Cảm nhận được sự thay đổi kinh người từ Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu khô khốc cổ họng.

Hắn chờ đợi ngày hôm nay, chờ đợi đã nhiều năm, đột nhiên lại giáng xuống như vậy, khiến cho Dương Tiêu có chút trở tay không kịp.

Nhưng trong sự hồ hởi chờ đợi của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu vậy mà lại quyết đoán đẩy cơ thể cô ra sau đó nói: “Mộc Tuyết, trạng thái hôm nay của em không tốt, em vẫn nên nghỉ ngơi cho thật tốt, em đến phòng cách vách ngủ đây!”

Vừa dứt lời, Dương Tiêu liền mang dép đi trong nhà vào sau đó đẩy cửa phòng bước đến gian phòng cách vách.

*Oal” ngay khoảnh khắc Dương Tiêu đẩy cửa bước ra ngoài, nước mắt Đường Mộc Tuyết giống như nước sông Hoàng Hà rơi xuống không ngừng.

Giây phút Dương Tiêu đẩy cơ thể cô ra xa, Đường Mộc Tuyết chỉ cảm thấy bản thân đã bị Dương Tiêu đẩy xa đến ngàn dặm.

Loại cảm giác này so với việc trực tiếp giết cô thì càng khó chịu hơn.

Bản thân đã tự ủy khuất mình như vậy rồi, không lẽ anh chính là coi thường em sao?

Không lẽ em sinh ra không đủ xinh đẹp, không thể khiến anh rung động hay sao?

Dương Tiêu à, em đã ủy khuất bản thân đến như vậy rồi, anh còn muốn em phải làm như thế nào nữa đây?

Cũng vì bảo vệ lấy tình yêu của bản thân, Đường Mộc Tuyết đã hạ thấp thái độ của mình đến mức thấp nhát.

“Phù!” khi bước đến gian phòng cách vách, Dương Tiêu lúc này mới mạnh nề thở ra một hơi.

Không phải hắn không muốn cùng Đường Mộc Tuyết tiến hành chuyện cá nước thân mật, nhưng hắn không thể.

Phải biết rằng hiện tại bà dì của Đường Mộc Tuyết đang đến, trong thời gian này không thể làm chuyện vợ chồng.

Nếu như bản thân cùng Đường Mộc Tuyết xảy ra quan hệ, vậy thì về sau cơ thể của Đường Mộc Tuyết sẽ để lại di chứng, Dương Tiêu hắn không muốn vì sự nông nổi nhát thời của bản thân mà hồi hận cả một đời.

Hơn nữa, Đường Mộc Tuyết đây rõ ràng là vì bảo vệ tình yêu của mình mà đưa ra quyết định to gan như vậy.

Điều này rõ ràng có thể chứng minh được tâm thái của Đường Mộc Tuyết không hề bình tĩnh, cho dù có xảy ra quan hệ vậy chuyện này cùng với việc xảy ra quan hệ với một cái xác không hồn thì có gì khác biệt chứ?

Dương Tiêu là một người đàn ông có trách nhiệm, hắn hy vọng bản thân cùng Đường Mộc Tuyết khi xảy ra việc cá nước thân mật có thể xảy ra trong tình huống lưỡng tình tương duyệt.

Tình yêu như vậy mới khiến bọn họ có thể ghi nhớ khắc sâu một đời.

Dương Tiêu hắn không muốn phá vỡ mỗi một phần tốt đẹp trong tình cảm này, hắn hy vọng tất cả mọi chuyện diễn ra trong tương lai đều hoàn mỹ tốt đẹp.

Cũng vì một vết son môi, Dương Tiêu khó chịu mất ngủ cả một đêm dài, Còn Đường Mộc Tuyết vô cùng bi thương, cô cho rằng Dương Tiêu chính là xem thường cô, ghét bỏ cô, điều này khiến cho lòng tự tôn của Đường Mộc Tuyết chịu một cú đả kích lớn.

Đường Mộc Tuyết vô cùng bi thương, thương tâm khóc cả một đêm dài.

Đến ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy, hai mắt sưng đỏ, cô cũng không ra ngoài tập thể dục buổi sáng.

Dương Tiêu cũng thức dậy rất sớm, sớm đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Đường Mộc Tuyết vừa bước ra khỏi phòng ngủ, Triệu Cầm liền vội vàng gọi với theo: “Mộc Tuyết, ăn sáng thôi. Sáng nay có món cháo hạt sen con thích ăn nhất này!”

Cháo hạt sen?

Hừ!

Đường Mộc Tuyết cười khổ một tiếng, cô chính là không thể nào tha thứ cho tất cả những gì Dương Tiêu đã làm đêm qua.

“Mẹ, con không ăn đâu. Mọi người cứ ăn đi, con đi làm trước đây!” Đương Mộc Tuyết miễn cưỡng nuốt lại nước mắt, bước ra ngoài.

Nhìn Đường Mộc Tuyết dứt khoát rời khỏi, Triệu Cầm buồn bực nói: “Đây là có chuyện gì? Mộc Tuyết hôm nay như thế nào lại quái lạ như vậy?”

Đường Kiến Quốc nhíu mày nói: “Bà không thấy sắc mặt Mộc Tuyết trắng bệch, hai mắt đỏ ửng hay sao? Dương Tiêu, có phải cậu ức hiếp Mộc Tuyết nhà chúng tôi hay không?”

“Tên vô dụng Dương Tiêu này cậu dám ức hiếp Mộc Tuyết?

Cậu chán sống rồi sao?” Triệu Cầm giận tím mặt nói.

Dương Tiêu căng da đầu nói: “Ba, mẹ, hai người đừng suy nghĩ quá nhiều, con như thế nào có thể ức hiếp Mộc Tuyết được chứ! Hai người cứ ăn trước, con đưa Mộc Tuyết đi làm!”