Liễu Giang Hà là ai chứ? Đó chính là thần y tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Trung Nguyên này, y thuật xuất thần nhập hóa, hơn nữa chính là hội trưởng hiệp hội y học Trung Nguyên, là nhân vật cấp bắc đầu tinh quân của giới y học, nhìn khắp lãnh thổ đất nước này cũng chiếm một vị trí trong giới y học hiện nay.
Vậy mà tên quê mùa này lại nói y thuật của hắn so với Liễu Giang Hà còn lợi hại hơn, thật là khiến người khác tức cười đến rụng răng.
Người thanh niên Tiêu Dương này tuổi còn trẻ nhưng ăn nói lại không kiên trì, Tần Lãng Hiên lúc này đã xác định rằng Dương Tiêu nhất định chính là hạng người ưa thích khoe khoang khoác lác.
Nếu đã như vậy, vậy thì cũng nói trúng tim đen hắn. Nếu muốn cho kẻ địch tuyệt vọng, đầu tiên phải thổi phồng hắn.
Hội trường lúc này có không ít sinh viên xuất sắc khoa y, vì câu nói vừa rồi của Dương Tiêu mà liếc mắt khinh thường.
Trong lòng của một đám sinh viên khoa y mà nói, Liễu Giang Hà dù sao cũng là sự tồn tại cao nhất trong giới y học. Dương Tiêu phát ngôn không chút cố ky nào, điều này quả thật chính là đang sỉ nhục đến thần y Liễu Giang Hà.
Nếu như không phải vì Tần Lãng Hiên có mặt, bọn họ sớm đã bước lên trước cho Dương Tiêu chút sắc mặt, khiến cho Dương Tiêu biết cái gì gọi là trời cao đất rộng.
Đường Đường trố mắt nhìn trân trối, cô như thế nào cũng không ngờ được Dương Tiêu lại ăn nói không chút khách sáo Ũ nào, chuyện này khiến cô gấp gáp chết đi được. Đường Đường liền bước lên trước kéo tay Dương Tiêu ra hiệu cho hắn dừng nói tiếp nữa, nhưng Dương Tiêu căn bản không hề có ý dừng lại.
Tiếp theo đó, một người đàn ông trung niên mặc lễ phục chậm rãi bước lên sân khấu, khiến cho cả hiện trường lúc này đang huyện náo lập tức im lặng như tờ.
Hai sinh viên mang một chiếc đàn piano đặt lên trên sân khấu, sau đó người đàn ông trung niên này bước lên sân khấu bắt đầu diễn tấu.
Từng giai điệu êm tai dần dần vang lên, khiến cho tâm hồn con người cảm thấy thoải mái thư sướng, mệt mỏi cả một ngày dài dần được giải tỏa.
Đường Đường kinh ngạc lên tiếng: “Vậy mà lại là Lưu Kiện đại sư, ông ấy làm sao lại đến đây?”
Lưu Kiện, nghệ sĩ đàn dương cầm hàng đầu của thành phố Trung Nguyên, trong giới đàn dương cầm vô cùng có danh tiếng, tài năng dương cầm cũng vô cùng xuất sắc.
Chỉ đáng tiếc, Lưu Kiện hiện tại cũng đã gần bốn mươi, đã lâu rồi không tiếp thu những kiến thức mới, dẫn đến năng lực đàn piano trì trệ không tiến bộ. Nhưng dựa vào thực lực vững chắc trước đây, Lưu Kiện vẫn ngồi vững tại vị trí nghệ sĩ đàn dương cầm hàng đầu của thành phố Trung Nguyên. Lúc này, Lưu Kiện ngồi trên sân khấu diễn tấu bản hòa tấu Song of Herding Sheep, điều này khiến cho Dương Tiêu cảm thấy có chút nực cười.
Tại sao lại có nhiều người thích bản hòa tấu này đến như vậy chứ?
Dương Tiêu kỳ quái nhìn sang Đường Đường hỏi: “Người này rất có danh tiếng hay sao?”
Sắc mặt Đường Đường vô cùng tôn kính nói: “Đây chính là nghệ sĩ đàn dương cầm hàng đầu của thành phố Trung Nguyên của chúng ta, là người đức cao vọng trọng trong giới âm nhạc, không biết có bao nhiêu người học đàn piano đều muốn nhận Lưu Kiện đại sư làm thầy.”
*Ò? Vậy sao?” Dương Tiêu có chút kinh ngạc.
Nội tâm Tần Lãng Hiên cười khinh thường không ngót, tên quê mùa này vậy mà đến cả danh tiếng của Lưu Sướng đại sư cũng không biết, thật sự quá quê mùa.
Tần Lãng Hiên châm chọc nói: “Tiêu Dương đại ca, anh cảm thấy khả năng diễn tấu đàn piano của Lưu Kiện đại sư như thế nào!”
“Tàm tạm!” Dương Tiêu vô cùng thong dong bình luận một câu.
Cái gì? Chỉ tàm tạm thôi?
Nghe đến câu nói này của hắn, ánh mắt của hơn hàng trăm người khi nhìn Dương Tiêu đều tràn ngập sự kinh ngạc.
Tên này là ai chứ, khẩu khí cũng thật là lớn.
Nghệ sĩ đàn dương cầm hàng đầu của thành phó Trung lên ác: Nguyên đích thân biêu diên vậy mà hăn lại nói chỉ tàm tạm mà thôi.
Lưu Kiện lúc này đang diễn tấu trên sân khấu đột nhiên nhíu mày, ông liền liếc mắt nhìn Dương Tiêu, trên mặt thể hiện nét không vui. Chỉ là một hậu bối nhỏ nhoi, vậy mà lại đánh giá kỹ năng đánh đàn của ông chỉ tàm tạm mà thôi, thật sự là kiêu căng ngạo mạn. Cũng vì thân phận trưởng bối của mình, Lưu Kiện cũng không dễ ra mặt.
Hôm nay dù sao cũng là buổi giao lưu gặp mặt của các sinh viên xuất sắc từ các trường đại học nổi tiếng Trung Nguyên, ông nhận được lời mời nên đã đến hội trưởng, chuẩn bị tiến hành chỉ dạy cho các sinh viên ở đây, đồng thời khuếch trương lực ảnh hưởng của mình.
Nhưng không nghĩ rằng ở hội trường này lại có người dám nói kỹ năng của ông cũng chỉ tầm thường mà thôi, thật đáng ghét.
“Chỉ tàm tạm mà thôi?” Tần Lãng Hiên sắc mặt đông cứng, hắn triệt để bị Dương Tiêu làm kinh ngạc rồi.
Tên quê mùa này, thật biết cách bốc phét. Vừa rồi không đề ý đến anh thì cũng thôi đi, không nghĩ đến càng bốc phét càng quá đáng.
Ngay giây phút này, Tần Lãng Hiên có chút nghi ngờ Dương Tiêu có phải đã uống rượu hay không, cho nên hiện tại đang giả thần giả quỷ.
Dương Tiêu gật đầu: “Quả thật chỉ tàm tạm!”
Dương Tiêu nói không sai, kỹ năng đàn piano của Lưu Kiện thật sự chỉ có thể nói là tàm tạm mà thôi. Hoặc có lẽ Lưu Kiện trên các phương diện khác của đàn piano có năng lực vượt trội, nhưng bản hòa tấu Song of Herding Sheep vừa biểu diễn vừa rồi, so với Lãng Lãng còn kém xa.