Hổ Tế

Hổ Tế - Chương 277




Dương Tiêu cố gắng kiềm chế nụ cười nói: “Ba, con không hề có ý cười nhạo ba; con vui vì Mộc Tuyết thành tích tháng này tăng lên rất nhiều so với trước đây!”

“Ò?” Triệu Cầm nghi ngờ liếc mắt nhìn Dương Tiêu, bán tín bán nghỉ hỏi: “Lời này là thật sao?”

Hiện tại trong nhà đã nghèo đến mức muốn đập nồi đem đi bán, Triệu Cầm chỉ mong sao Đường Mộc Tuyết hiện tại có thể kiếm thêm nhiều tiền để bù vào khoản chỉ tiêu cho gia đình.

Dương Tiêu nghiêm túc gật đầu: “Tất nhiên! Mộc Tuyết hiện tại chính là Tổng giám đốc của Tập đoàn Y Dược Đường Nhân, lại kiêm chức vụ tổng giám phòng thị trường, chỉ cần dựa vào hai công việc này cũng có thể nhận được gấp đôi tiền lương, cộng thêm điểm hiệu quả thành tích trong công việc, nói không nhiều nhưng một tháng ít nhất nhận được hai mươi ngàn tuyệt đối không có vấn đề gì.

Nghe lời này của Dương Tiêu, trái tim Triệu Cầm vui đến mức nở hoa, bà chính là chỉ mong Đường Mộc Tuyết có thể nhận thêm càng nhiều tiền lương càng tốt. Mặc dù tâm trạng vui mừng, nhưng Triệu Cầm vẫn hung dữ quát vào mặt Dương Tiêu: “Mộc Tuyết chính là dựa vào năng lực của bản thân làm được, tên phế vật như cậu chỉ biết ở nhà ăn không ngồi rồi, không biết nhanh chân cút đi nấu cơml”

“Con hiện tại đi ngay!” Dương Tiêu xách túi rau củ cùng thận tươi vào trong nhà bếp.

Sau khi xác định được Dương Tiêu đã bước vào trong nhà bếp, Triệu Cầm liền kéo tay Đường Kiến Quốc nói: “Đi! Tranh thủ lúc này vẫn chưa chuẩn bị xong cơm bữa, chúng ta lại đi làm một hiệp nữa!”

Phụt! Vừa uống một ngụm sữa bò Đường Kiến Quốc hoảng sợ đến mức phun hết toàn bộ sữa tươi trong miệng ra.

“Vẫn còn làm sao?” hai mắt Đường Kiến Quốc đờ đẫn hỏi.

Không lẽ tính biến tôi trở thành một người đàn ông một đêm có thể làm bảy lần sao? Tôi cũng đã từng này tuổi rồi, bà như vậy ai có thể chịu đựng nổi được chứ!

Triệu Cầm kéo tay Đường Kiến Quốc hưng phần nói: “Đến đây!

Làm thêm một hiệp nữa, dù sao thời gian cũng còn nhiều!”

Đường Kiến Quốc mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng không cách nào kháng cự, liền bị Triệu Cầm hành hạ thêm một trận nữa.

Sau khi từ phòng ngủ bước ra, Đường Kiến Quốc sắc mặt trắng bệch, hai mắt lõm sâu, so với khương thi cũng không có gì khác biệt.

Dương Tiêu cũng vô cùng thức thời bắt đầu sửa soạn ít thức ăn, sau đó cầm chén cơm bước vào trong phòng.

Buỏi trưa nghỉ ngơi một lát, Dương Tiêu liền tiếp tục gọi điện thoại cho Đường Mộc Tuyết. Nhưng lúc này tâm trạng Đường Mộc Tuyết vô cùng rối loạn, căn bản không có ý muốn nhận điện thoại của Dương Tiêu.

Năm giờ chiều nay hắn còn phải tham gia buổi họp lớp của Đường Đường, bản thân đã hứa với con bé, cũng không thể hối hận được.

Đường Mộc Tuyết không nhận điện thoại, chuyện này khiến cho Dương Tiêu gấp gáp không thôi. Cũng vì vậy, Dương Tiêu còn đặc biệt đến công ty tìm cô. Nhưng điều khiến Dương Tiêu bất lực nhất chính là, Đường Mộc Tuyết cũng trùng hợp đã ra ngoài bàn hợp đồng.

“Anh rễ, đã đến giò rồi, anh đang ở đâu vậy?” chính vào giây phút này, Đường Đường liền gọi điện thoại đến.

Dương Tiêu chỉ cảm thấy không biết làm cách nào, chỉ có thể gửi cho Đường Mộc Tuyết một tin nhắn nói rõ tình huống.

“Lập tức đến ngay, lập tức đến!” Dương Tiêu chỉ có thể xuất phát đến trường học của Đường Đường.

Khi vừa đến trước cổng trường học, Dương Tiêu liền bị dáng vẻ trang điểm đêm nay của Đường Đường làm chấn động. Dõi mắt nhìn ra xa, chỉ thấy Đường Đường lúc này đang mặc một chiếc áo trắng hai dây, xương quai xanh tinh xảo và cánh tay bạch ngọc để lộ ra bên ngoài, dưới ánh hoàng hôn dịu dàng, phản xạ lên ánh hồng hấp dẫn, đặc biệt là đôi chân dài thon thả đồng đều càng toát ra sức hấp dẫn chết người.

Đường Đường xõa tóc dài ngang vai, khuôn mặt mang theo nụ cười, hai chân khép chặt, cầm theo mốt chiếc túi xách nhỏ màu gạo, nhìn vô cùng thục nữ.

Nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn của Dương Tiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường ửng đỏ: “Anh rễ, em đêm nay có xinh đẹp không?”

“Xinh đẹp!” Dương Tiêu dừng xe lại sau đó thành thật gật đầu thừa nhận.

“Thật sao?” Đường Đường tràn ngập hy vọng nói.

Dương Tiêu lại lần nữa thành thật gật đầu: “Đúng vậy, vô cùng xinh đẹp, giống như trích tiên hạ phàm vậy!”

Được Dương Tiêu khen ngợi, trong lòng Đường Đường giếng như ăn phải mật vô cùng ngọt ngào.

Cô liền ôm lấy cánh tay Dương Tiêu giảo hoạt nở nụ cười: “Anh rẻ, mặc dù em hiện tại đã trở thành người con gái nghe những lời ái muội đã không còn đỏ mặt nhưng chỉ cần nghĩ đến anh, vẫn muốn một lần vì anh mà mặc áo đầm trắng!”

Lời này của cô, khiến cho toàn thân Dương Tiêu lập tức cứng lại. Lời này…rốt cuộc có ý gì?