Hổ Tế

Hổ Tế - Chương 271




Trong mắt của hàng ngàn khán giả đang có mặt ở hiện trường buổi hòa nhạc, một âm thanh tuyệt diệu từ từ vang lên.

“Cái gì?”

Khi nghe thấy khúc nhạc dạo đầu, không ít người dung nhan thất sắc.

Đặc biệt là Lưu Sướng đại sư, ông thân là nghệ sĩ đánh đàn dương cầm hàng đầu trong nước, nhưng chỉ cần nghe khúc dạo đầu liền không nhịn được cảm thấy rùng mình, toàn thân sởn gai óc.

Cao thủ một khi đã ra tay, chính là biết có thật hay không!

Với tư cách là nghệ sĩ đàn dương cầm hàng đầu, Lưu Sướng lập tức có thể nhận định Dương Tiêu tuyệt đối không phải đang giả thần giả quỷ đơn giản như vậy.

Ngay sau đó, những nốt nhạc tuyệt vời tiếp tục được vang lên, giống như linh hồn đang khiêu vũ, tất cả khán giả có mặt chỉ cảm thấy trước mặt mọi người hiện ra khung cảnh thảo nguyên rộng lớn, tựa như có rất nhiều chú cừu trên thảo nguyên gặm cỏ, uống rượu, chạy nhảy, chơi đùa trên thảo nguyên rộng lớn bao la.

Giây phút đó, có không ít người ngước nhìn Dương Tiêu lúc này đang đánh đàn trên sân khấu giống như nhìn thấy quỷ sống.

“Chuyện…chuyện này làm sao có thể xảy ra?” Cằm Lãng Lãng suýt chút rơi nát xuống nền đất.

Hắn dù sao cũng là một nghệ sĩ đàn piano trẻ tuổi, từng phím đàn Dương Tiêu đánh vừa vang lên, hắn liền biết rằng, bản thân đã thua cuộc. Điều quan trọng nhất chính là, Dương Tiêu chỉ vừa đàn khúc dạo đầu, những nốt nhạc đẹp đế như đánh mạnh vào sâu thẳm trái tim và tâm hồn con người.

Khả năng âm nhạc như vậy, bản thân Lãng Lãng hắn không có cách nào so sánh được.

“Ông trời của tôi ơi!” Cung Linh Nhi không tin được, lấy đôi tay che lại bờ môi gợi cảm, đôi mắt xinh đẹp toát lên nét kinh ngạc không thôi. Cô thân là thiếu nữ thiên tài trong giới âm nhạc, giây phút Dương Tiêu vừa bắt đầu diễn tấu, cô đã kinh ngạc không thôi.

Một hình ảnh mãnh liệt về khung cảnh tươi đẹp thảo nguyên dần hiện ra, mang đến cho cô một cảm giác như được tắm trong gió xuân.

Ngay giây phút này, nội tâm Cung Linh Nhi giống như chịu phải chắn động khó lòng tin tưởng hình ảnh đang diễn ra trước mắt.

Người đàn ông Dương Tiêu này không những biết thổi ngọc tiêu, lại còn biết đàn dương cầm, hơn nữa kỹ năng lại cao thâm như vậy, chuyện này cũng quá khiến người khác kinh ngạc rồi!

Người…người đàn ông này thật sự chính là con rễ phế vật Đường gia đơn giản như vậy hay sao?

Không! Tuyệt đối không thể!

Người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản là tên phế vật trong lời nói của mọi người như vậy!

Cảm giác tuyệt đẹp của âm nhạc khiến tất cả mọi người trên hiện trường đều run rẫy dữ dội, và sự thù địch của mọi người đã biến mất ngay lập tức mà không để lại dấu vết. Cả đám người không ngừng kinh ngạc nói: “Chuyện này…nghe cũng thật là hay quá đi! Tôi xác định, hai tai của tôi nghe đến mang thai luôn rồi!”

“Đừng nói chuyện, dùng trái tim để cảm nhận!” Lưu Sướng không muốn bỏ lỡ bát kỳ nốt nhạc nào. Ông khép hờ đôi mắt, dùng tim cảm nhận giai điệu của bản hòa tấu Song of Herding Sheep.

Nhiều người với vẻ mặt bàng hoàng từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận bản hòa tấu Song of Herding Sheep mang đến một bữa tiệc thính giác thịnh soạn. Chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh thảo nguyên xanh mướt như đang ùa về trước mắt, đặc biệt chính là cảm giác mãnh liệt từ hình ảnh đàn cừu trên thảo nguyên mang đến.

Giai điệu trầm bỗng du dương dường như có thể huy động mọi dây thần kinh trong cơ thể, khiến người ta đắm chìm trong bức tranh này và không thể thoát ra được.

Hàng nghìn người đã vô cùng sửng sốt, bữa tiệc thính giác như thế này cũng là lần đầu tiên trong đời những người có mặt tại hiện trường này được thưởng thức.

“Loại ý cảnh này anh ta làm sao có thể diễn tấu ra được chứ?

Không thể nào! Khung cảnh mãnh liệt như vậy, dù cho đem đặt trong khu vực Âu Mỹ, cũng không có ai có thể làm đến bước nào!” trong lòng Lãng Lãng không ngừng dâng lên từng trận sóng vô.

Dương Tiêu lúc này trên sân khấu đàn ra từng âm điệu tinh khiết không gì so sánh được, không một chút sai sót, đặc biệt trong phương diện dàn dựng ý cảnh, càng làm cho người khác cảm thấy sợ hãi. Hiệu quả này quả thật đến sư phụ hắn Lưu Sướng đại sư cũng khó làm đạt được.

Lãng Lãng thật sự đã bị chấn động, nhìn Dương Tiêu giống như nhìn thấy yêu quái trong giới nghệ sĩ biểu diễn đàn piano.

Giống như Lãng Lãng, tất cả mọi người ở hiện trường đều thất sắc kinh ngạc, khó lòng tin tưởng vào năng lực diễn tấu piano của Dương Tiêu.

Nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, bọn họ thật sự bị chỉnh phục bởi âm thanh tuyệt dịu như thế này.

Những người đã từng nghỉ ngờ Dương Tiêu lúc này toàn bộ đều há hốc kinh ngạc.

Một khi ra tay biểu diễn chính là làm kinh ngạc chấn động bốn phương.