Sau khi nghe những lời này của Dương Tiêu, đến sắc mặt của Lãng Lãng cũng lập tức trở nên khó coi. Người đàn ông này khẩu khí thật lớn, vậy mà lại nói rằng bản hòa tấu này của mình không có tư cách biểu diễn trên sân khấu.
Dưới ánh nhìn quan sát của tất cả mọi người, sắc mặt Dương Tiêu vô cùng phức tạp, trong mắt hiện lên một tia không nỡ, chuyện xưa tích cũ dần dần hiện lên trong tâm trí hắn.
Chính vào lúc khi chủ nhân Long Môn trước đây tiến hành khảo nghiệm hắn, Dương Tiêu năm đó đã gia nhập quân ngũ, hắn đảm nhiệm chức vụ đội trưởng đội đặc nhiệm Thần Ưng Đông Phương, trong đội của hắn có một thiếu nữ đến từ vùng Tây Bắc gọi là Lăng Ảnh Huyên, chính là phó đội trưởng của đội trưởng đội đặc nhiệm Thần Ưng Đông Phương.
Những lúc nhàm chán trong quá trình thi hành nhiệm vụ, Dương Tiêu đều dành thời gian học hỏi Lăng Ảnh Huyên.
Lăng Ảnh Huyên từ nhỏ đã yêu thích âm nhạc, tỉnh thông các loại nhạc cụ khác nhau, tài năng âm nhạc không hề thua kém so với các đại sư âm nhạc trên thế giới khác.
Lâu ngày sinh tình, Lăng Ảnh Huyên dần dần nảy sinh cảm giác với Dương Tiêu.
Nhưng Dương Tiêu những năm đó trong lòng chỉ nghĩ đến việc làm như thế nào để trở nên mạnh mẽ, làm cách nào để đoạt lại những thứ thuộc về mình tại Dương gia Đề Đô, nên đã chễnh mảng tình cảm mà Lăng Ảnh Huyên dành cho mình.
Lăng Ảnh Huyên vô cùng thống khổ, cô chỉ muốn tránh né tất cả mọi chuyện, nhưng trên đôi vai của cô lại phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ quốc gia.
Cô đem bản thân đặt ở một nơi vô cùng hèn mọn, tất cả đều lầy Dương Tiêu làm đầu.
Lăng Ảnh Huyên luôn luôn ghi nhớ lời căn dặn của mẹ mình: “Con gái, nếu như sau này con yêu một người, nhất định phải làm một người con gái giống như đại dương, con chỉ cần im lặng đem bản thân đặt ở nơi thấp nhất, như vậy có thể khiến cho các dòng sông đều có thể chảy vào trong lòng mình, giống như biển lớn vậy, nhìn không thấy bến bờ, khiến cho người đứng trên bãi biển có thể si mê mà dõi theo con!”
Nhưng đáng tiếc, đem bản thân đặt ở vị trí thấp nhất quả thật quá khó khăn. Lăng Hiểu Ảnh từ đầu đến cuối luôn tin tưởng một câu nói: Trong tình yêu, lưỡng tình tương duyệt của nhất kiến chung tình chính là lãng mạn nhát; trong hôn nhân không bỏ không rời của việc lâu ngày sinh tình chính là cảm động nhât!
Cô đã làm rất nhiều điều nhưng chỉ có thể đổi lại sự lạnh nhạt của Dương Tiêu.
Cho đến trận huyết chiến năm năm trước, khi đội Thần Ưng Đông Phương hoàn thành nhiệm vụ trên đường quay trở về, giữa đường gặp sát thủ truy kích.
Trận chiến đó, gần như hội tụ các sát thủ cấp cao, Dương Tiêu cùng những người khác đều phải đối mặt với nguy hiểm chưa từng có.
Đến mức Dương Tiêu chiến đấu đến sức cùng lực kiệt, lúc này một tên sát thủ liền lập tức có ý định ám sát hắn. Chính ngay giây phút chỉ mành treo chuông này, Lăng Ảnh Huyên liền xông đến chắn phía trước bảo vệ hắn, vì Dương Tiêu mà chắn lại một kích.
Máu tươi nhuộm đỏ tươi lên chiếc áo sơ mi của Lăng Ảnh Huyên. Sau khi ngã trong vòng tay của Dương Tiêu, Lăng Ảnh Huyên cũng chưa từng cảm thấy hối hận qua. Đến với thế gian này, cuộc đời này ít nhát tôi đã từng yêu qua.
Bị thương nặng như vậy, Lăng Ảnh Huyên tự biết bản thân không cách nào sống tiếp, cô liền chủ động chặn lại phía sau, vì Dương Tiêu cùng những người khác đổi lấy một cơ hội sống còn.
Tình huống nguy cấp, Dương Tiêu thân là đội trưởng, căn bản không cách nào trơ mắt nhìn nhiều đồng đội của mình toàn bộ đều đổ máu nơi sa trường.
Cũng vì vậy, Dương Tiêu nhịn không được hạ lệnh toàn quân rút lui, chỉ lưu lại một mình Lăng Ảnh Huyên.
Cũng vì trận chiến này, Dương Tiêu thương tích trầm trọng, không cách nào gượng dậy được, không sót lại chút sức lực nào. Sau việc này, Dương Tiêu lại một làn nữa dẫn người tiến vào chiến trường, chỉ thấy chiến trường nơi nơi đều là thi thể chất đống, nhưng lại không tìm thấy hình bóng của Lăng Ảnh Huyên. Dương Tiêu đau khổ cùng cực, giây phút đó hắn mới nhận ra được Lăng Hiểu Ảnh quan trọng với mình như thế nào.
Dù cho hắn đau đón như đứt từng khúc ruột, nhưng cũng không có cách nào níu kéo lại mọi chuyện. Nước mắt trong ngừng tuôn rơi, là màu đỏ, Dương Tiêu khóc ra máu, trong tim đau khổ không gì sánh bằng.
Hơn hai phần ba thành viên của chiến đội đều đã chết trận, tâm tàn ý lạnh Dương Tiêu liền quyết định đến thành phố Trung Nguyên, sau đó tình cờ cứu được Đường lão gia bát tỉnh, cuối cùng trở thành con rễ Đường gia.
Trải qua nỗi đau mắt Lăng Ảnh Huyên, Dương Tiêu mới nhận ra được rằng tình cảm đối với hắn mà nói quan trọng biết bao nhiêu. Cho nên, Dương Tiêu đối với Đường Mộc Tuyết yêu thương có thừa, hắn tuyệt đối không cho phép bi kịch có cơ hội tái diễn.
Lăng Ảnh Huyên đến từ vùng thảo nguyên Tây Bắc rộng lớn, khi còn sống cô ấy thích nhất chính là bản hòa tấu Song of Herding Sheep này.