“Các cậu đã nghe chuyện gì chưa? Đường Đường đã lấy cắp một chiếc đồng hồ Rolex của ba một bạn học nữ trong ký túc xá, giá trị chiếc đồng hồ cũng phải lên đến vài chục ngàn!”
“Đã sớm biết chuyện này rồi, còn cần cậu phải nói hay sao?
Hiện tại các trang web của nhà trường đều đang thảo luận chuyện này đến điên rồi, không nghĩ đến giáo hoa bình dân của trường chúng ta chính là loại người như vậy!”
“Nghe nói gia cảnh nhà của Đường Đường không được tốt lắm, chị gái chính là đệ nhất mỹ nhân thành phố Trung Nguyên, nhưng lại gả cho một tên vô dụng, ba ruột thì lái xe đụng người, hại bản thân bị tàn phế, mẹ ruột lại là một kẻ mê cờ bạc, có lẽ áp lực quá lớn, cho nên Đường Đường này mới lầm đường lạc lối đi!”
“Đủ rồi! Trộm đồ chính là trộm đồ, sớm đã nhìn cô ta không vừa mắt, nhanh chóng bị bắt lại là tốt nhất, tiện nhân này thật sự đem thể diện của trường chúng ta vứt sạch sẽ!”
Nghe những lời nói này của các sinh viên, tâm tình Dương Tiêu càng lúc khó chịu, xem tình huống này đối phương đã đem chuyện làm đến ồn ào huyên náo, khiến cho toàn bộ Học viện Nghệ Thuật Trung Nguyên đều biết rõ chuyện này.
Dương Tiêu quả thật đoán không sai, đối phương chính là muốn sỉ nhục Đường Đường, khiến các trang web của Học viện Nghệ Thuật Trung Nguyên đều thảo luận huyên náo vấn đề này.
Lúc này, có vô số nam sinh không ngừng thổn thức. Đường Đường dù sao cũng là giáo hoa bình dân của Học viện Nghệ Thuật Trung Nguyên, bình thường cũng có vô số người theo đuổi. Hơn nữa cũng có không ít nữ sinh ghen tị với dung nhan xinh đẹp của cô; nên khi xảy ra loại chuyện như thế này, nhất định sẽ có không ít người hả hê cười trên nỗi đau của người khác, càng coi thường Đường Đường.
Sau khi đến văn phòng hiệu trưởng, chỉ thấy dung nhan thất sắc của con bé Đường Đường.
Có lẽ cảm thấy quá tủi nhục, nên khi Đường Đường đang bàng hoàng bắt lực khi nhìn thấy Dương Tiêu liền nhanh như tên bắn lao vào vòng tay Dương Tiêu, khóc không thành tiếng nói: “Anh rể, em không hề trộm cắp; em thật sự không trộm cắp, anh phải tin em, em đã bị người khác hãm hại.”
Nhìn khuôn mặt hoảng hốt khiếp sợ của Đường Đường, trái tim thiếu nữ của Dương Tiêu cũng như muốn vụn vỡ. Mặc dù Đường Đường trong năm năm này chưa từng coi trọng hắn, nhưng chưa từng động tay động chân với hắn; cô ấy chỉ hận Dương Tiêu đã mang lại sự nhục nhã cho cả nhà mình, hận hắn làm liên lụy kéo chân Đường Mộc Tuyết.
Nếu thay đổi suy nghĩ, Dương Tiêu nghĩ rằng nếu bản thân hắn là Đường Đường, lấy tim so tim mà nói, e rằng nếu như chị gái của mình phải gả cho một tên vô dụng, trong tim nhất định cũng tức giận không thôi!
“Không có gì, không có gì; người khác không biết cách làm người của em, không lẽ anh rể của em còn không biết hay Sao?”
Liếc mắt nhìn sang Dương Tiêu, lúc này sắc mặt Lưu Chánh Lâm – ba ruột của Lưu Hiểu Lâm dần dần biến sắc không vui.
Trước khi đến đây, ông đã từng điều tra qua tư liệu của từng người trong nhà Đường Đường, càng biết rõ Dương Tiêu chính là tên phế vật chuyên ăn cơm mềm đỉnh đỉnh đại danh của thành phố Trung Nguyên.
Nghĩ đến việc Đường Mộc Tuyết rõ ràng chính là đệ nhất mỹ nhân Trung Nguyên, nhưng ngược lại phải gả cho một tên phế vật, Lưu Chính Lâm cảm giác như cải trắng đã bị heo ăn mắt.
“Cậu chính là người nhà của Đường Đường sao? Tôi là hiệu trưởng Châu Quốc Khánh!” khi nhìn thấy Dương Tiêu đã xuất hiện thì Châu Quốc Khanh vị hiệu trưởng Học viện Nghệ Thuật Trung Nguyên mới từ từ đứng lên.
Dương Tiêu liền vỗ nhẹ lên bờ vai Đường Đường, Đường Đường lúc này mới buông lỏng hai tay, trốn phía sau lưng hắn.
Dương Tiêu nhìn sang Châu Quốc Khánh nói: “Hiệu trưởng Châu, không biết chuyện này đã điều tra đến đâu rồi?”
Hiệu trưởng Châu sắc mặt nghiêm trọng nói: “Chuyện này tôi đã điều tra được kha khá rồi, bạn học Đường Đường chiều hôm qua quả thực đã đến nhà của vị Lưu tiên sinh này làm khách; sau đó đêm qua Lưu tiên sinh cũng đã phát hiện chiếc đồng hồ Rolex ông vừa mua đã bị lấy mắt, hiện tại bạn học Đường Đường đây chính là nghi phạm lớn nhất!”
“Em không có!” Đường Đường hai mắt đỏ ửng kích động hét lớn.
Cô căn bản không hề trộm cắp, tại sao lại phải vu khống cho cô chứ? Gia đình bọn họ quả thực nghèo khổ, nhưng cho dù nghèo cũng có cốt khí, nếu như không phải đồ đạc của mình, cô tuyệt đối sẽ không lấy!
Đường Đường nhìn sang bạn tốt Lưu Hiểu Lâm nói: “Hiểu Lâm, cậu biết rõ mình làm người như thế nào, mình làm sao có thể lấy cắp đồ đạc ở nhà cậu được chứ?”
Trong văn phòng hiệu trưởng lúc này, một nữ sinh ăn mặt thời thường nhìn Đường Đường khinh thường nói: “Lòng dạ con người cách một lớp da, làm sao người khác biết được cậu làm người như thế nào? Tôi vốn dĩ cho rằng cậu là một người con gái có chí khí quang minh lỗi lạc, không nghĩ đến cậu vậy mà lại giở thói trộm cách ở nhà tôi; Đường Đường cậu thật sự khiến người khác cảm thấy thất vọng!”
“Nói bậy, Lưu Hiểu Lâm cậu ăn nói bậy bạ!” bị bạn học xỉ nhục, cảm xúc của Đường Đường lúc này càng kích động hơn.
Cô thật sự không thể tin tưởng, người bạn học chơi thân nhất của mình lại vu khống mình tội trộm cắp.
“Đường Đường, đừng kích động!” Dương Tiêu an ủi cô vài câu, sau đó nhìn sang cô gái ăn mặc sành điệu Lưu Hiểu Lâm nói: “Cô có chắc chắn Đường Đường ở nhà cô trộm đồ sao? Có xác định được rằng đồng hồ Rolex của ba cô thật sự là do Đường Đường lấy cắp sao?”
Lưu Hiểu Lâm trừng mắt khinh thường nhìn Dương Tiêu, cô kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: “Nhà các người nghèo như vậy, không phải tên tiện dân này ăn trộm thì còn ai vào đây nữa?”
Giống như trong mắt Lưu Hiểu Lâm, chỉ cần nghèo hơn so với cô, chính là thấp hơn người một bậc, chính là một kẻ tiện dân không hơn không kém.