Chương 2191
Chương 2191
Mỗi động tác của Lý Minh Trạch đều tàn nhân, Lý Minh Hiên không kiềm chế được nôn ra máu, cả người choáng váng ngắt xỉu.
Cùng lúc đó, Dương Tiêu cầm căn cước bước lên tàu cao tốc đến Đông Hải.
“Lý Minh Hiên, hãy chống đỡ, đừng.
đề xảy ra chuyện gì!” Dương Tiêu câu nguyện cho Lý Minh Hiên.
Đúng vậy, Lý Minh Hiên là áo bông nhỏ tri kỷ của anh, còn là bạn bè trên linh hồn của anh. Dương Tiêu không mong muốn khi tới Đông Hải sẽ nhìn thấy cơ thể lạnh băng của Lý Minh Hiên.
“Lý Minh Trạch? Tốt nhất anh không nền tìm chết!” Ánh mắt Dương Tiêu cực kỳ u ám.
Giờ phút này, Dương Tiêu tràn đây ý định giết người, nghĩ tới giờ phút này Lý Minh Hiên sống chết không rõ, Dư Tiêu thầm chấn động.
Phòng giam giữ bí mật ở Đông Hải!
Nhìn thấy Lý Minh Hiên ngắt xỉu, Lý Minh Trạch vây tay: “Đi lây một chậu nước lạnh!”
“Vâng, cậu Lý!” Một tên đàn em cung kính nói.
Không lâu sau, người nọ đưa một chậu nước lạnh cho Lý Minh Trạch, Lý Minh Trạch nhìn chằm chằm vào Lý Minh Hiên người đầy vét bầm tím, anh ta cười dữ tợn, anh ta đột nhiên dội chậu nước lạnh lên đầu Lý Minh Hiên.
Giờ là mùa đông, bị một chậu nước lạnh dội vào người, tinh thần Lý Minh Hiên bị kích thích, anh choáng váng tỉnh dậy.
“Tỉnh rồi?” Vẻ mặt Lý Minh Trạch hung tợn như quỷ.
Lý Minh Hiên nhíu mày, lúc này đầu óc anh cũng không tỉnh táo lãm.
Lý Minh Trạch bước tới nắm tóc Lý Minh Hiên, anh ta cười dữ tợn nói: “Lý Minh Hiên, vị trí chủ nhà là của tôi, cho dù Dương Tiêu có tới cũng không giúp được gì. Khi tôi ngôi vững vị trí chủ nhà, đó sẽ là ngày chết của anh! Bây giờ tôi sẽ tra tân anh, tôi muốn tra tấn anh đến chết!”
“Người đâu, chuẩn bị muối, rắc lên khắp vêt thương trên người Lý Minh Hiên!”
“Vâng, cậu Lý!” Nhóm đàn em đều nở | nụ cười âm u.
Họ lấy muối ăn rắc lên người Lý Minh Hiên.
AaalI Lý Minh Hiên đã bị tra tấn hai ngày, những vết thương trên cơ thể hâu như còn chưa đóng vảy.
Khi muối ăn rơi xuống người, cảm giác kích thích mạnh mẽ thực sự hành hạ Lý Minh Hiên.
Lý Minh Hiên là một người đàn ông cứng răn trong xương, luôn đồ máu nhưng không rơi nước mắt. Mặc dù bị Lý Minh Trạch ngược đãi, nhưng Lý Minh Hiên vẫn chưa từng kêu rên.
Nhưng khoảnh khắc muối chạm vào vết thương, Lý Minh Hiên không khống chê được nữa hét lên một tiếng thảm thiết.
Cảm giác này chắc chắn còn đau hơn cả việc dí bàn ủi cũ đỏ lên người.
“Tết lắm, chính xác là cảm giác như này!” Lý Minh Trạch cười khẩy.
Giờ phút này Lý Minh Hiên đau đón tột cùng, anh muôn thoát khỏi tât cả những chuyện này, nhưng lúc này Lý Minh Trạch là dao, anh là cá, tật cả mọi thứ không do anh quyết định.
Lý Minh Trạch vỗ nhẹ lên mặt Lý Minh Hiên: “Tốt nhất anh nên cầu nguyện Dương Tiêu có thể tới cứu anh, nêu không anh sẽ không còn bắt cứ hy vọng sông sót nào! Tuy nhiên, bản thân Dương Tiêu quả thực cũng khó bảo vệ mình. Trong mắt Dương Tiêu, anh chỉ là nhân vật như con kiên, đừng tưởng mình quá quan trọng, trên thực tê trong mặt Dương Tiêu anh chẳng là gì!”