Chương 2108
“Được!” Hoa Mộ Tranh gật đầu.
Đường Mộc Tuyết và Đường Long đều là người nhà họ Đường ở Trung Nguyên, đây là việc nhà của Dương Tiêu, Hoa Mộ Tranh thật sự không tiện nhúng tay vào.
VùI Lên xe Knight XV Dương Tiêu đạp ga hết cỡ, Knight XV biên thành một thanh kiếm sắc bén đi về phía tập đoàn Đề Hào.
Đường Mộc Tuyết tức giận siết chặt bàn tay nhỏ: “Đường Long, anh khôn nạn!”
Nguyên nhân khiến Đường Long liên tiếp bị đuôi là do Đường Long tự chuốc lấy nhục nhã. Lân thứ nhất là nhắm vào Dương Tiêu, lần thứ hai là nhắm vào Đường Đường, lần thứ ba là nhắm vào Tôn Bằng.
Mỗi lần đều là Đường Long gây hắn trước, trong toàn bộ quá trình cũng chỉ có Đường Long nhảy nhót.
Lần này cũng vậy, trước sau không liên quan nhiêu đên Dương Tiêu.
“Tôi khốn nạn? Tôi khốn nạn thì sao?
Đường Mộc Tuyệt, hình như cô đang mang thai con của Dương Tiêu đúng không?” Đường Long nhìn thẳng vào Đường Mộc Tuyết.
Cảm nhận được ánh mắt không tốt, của Đường Long, Đường Mộc Tuyết lảo đảo lùi lại theo bản năng: “Đường Long, anh muôn làm gì? Tôi cảnh cáo anhÌ Anh không được làm âu!”
“Làm ẩu? Ha!”
Nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của Đường Mộc Tuyết, Đường Long .
chệ nhạo: “Không phải cô nói tôi là đồ khốn nạn sao? Tiếp theo, tôi sẽ cho cô xem chuyện càng khốn nạn hơn, người đâu, ném Đường Mộc Tuyết này ra ngoài cho tôi, mau ném con đĩ này ra ngoài cho tôi!”
“Không cần nhẹ tay, cứ ném ra như rác, tốt nhất là động đến thai của cô ta, tốt nhất là tiễn mẹ con cô ta về chầu ông bài!”
Điên! Đường Long gần như phát điên!
Anh ta hận Dương Tiêu đên tận xương tủy, nêu lân này Đường Mộc Tuyệt động thai mà chết, anh ta sẽ vô cùng vui mừng.
Dù sao phía sau anh ta còn có tập đoàn Đê Hào, anh ta không tin Dương Tiêu còn có thê tìm tập đoàn Đề Hào gây rồi.
“Vâng!” Nhóm nhân viên bảo vệ đồng thanh hét lên.
“Không, đừng!” Đường Mộc Tuyết hoảng sợ.
Tuy nhiên, nhóm nhân viên bảo vệ tỏ vẻ lạnh lùng, muôn cưỡng ép ném cô ra ngoài.
Kít!
Tuy nhiên đúng lúc này, Knight XV đã nhanh chóng đến, Dương Tiêu không hề do dự bước xuống xe, lao thẳng vào trong tập đoàn Đề Hảo.
Đường Long tùy ý cười lớn: “Đường Mộc Tuyệt, sợ rồi chứ, kinh hãi rôi chứ, biết trước kia tôi tuyệt vọng thế nào rôi chứ? Ha ha ha hal Cô xong rồi, cô hoàn toàn xong rồi!”
Nhìn Đường Mộc Tuyết giống như một con chim sợ hãi, trong xương cốt Đường Long toát ra vẻ hoang sơ nguyên thủy, như thể anh ta không thể chờ đợi nổi muốn nhìn thây cảnh Đường Mộc Tuyết sinh non mà chết.
“Không! Không được! Các người không được nghe anh ta nói, anh ta đang xúi giục giệt người!” Vắng trán trăng như tuyết của Đường Mộc Tuyết xuất hiện tầng mồ hồi lạnh.