Hổ Tế

Hổ Tế - Chương 1956: 1956: Chương 615




Chương 1957:

“Tôi tin cậu cái quằn!” Tống Thâm rất tức giận.

Bếp!

Trong nháy mắt, Tống Thâm bắt ngờ lao ra, đá mạnh vào bụng của Khương Hiền, Khương, Hiến mắt cảnh giác bị đá ngã xuống đắt.

Ngay sau đó, Tống Thâm tức giận chỉ vào Khương Hiên hét lên: “Đánh, các anh em đánh mạnh vào cho tôi, đánh chết tên cháu trai này, đánh cậu ta phọt nước tiêu, đánh đến mức gọi cha gọi mẹ, đánh răng rơi đầy đất cho tôi”

“Anh Thâm, hiểu lầm, anh Thâm hiểu làm!” Khương Hiến vội vàng hét lên.

Tống Thâm càng nghĩ càng tức giận, anh ta bước lên đạp Khương Hiện tiếp: “Hiều làm? Hiệu lầm cái quằn!”

“Đúng, hiểu lầm cái quần, đánh anh ta!” Dương Tiêu cười trên nỗi đau của người khác mắng.

Ói! Óiiiil Ngay sau đó, những tiếng hét như giết heo phát ra từ miệng của Khương Hiến lần lượt vang lên, vang vọng khắp đường phố hẻo lánh, tiếng gào thét kéo dài rât lâu.

“Đánh anh ta, đánh anh ta thật mạnh vào!” Dương Tiêu ở một bên thích thú nhìn.

Mắy phút sau, Khương Hiễn bị đánh khắp người, gương mặt bị đánh thành đâu heo, miệng bị đánh thành cái xúc xích.

“Hu hu hu hul”

Năm liệt trên mặt đất, Khương Hiến nước mắt nước mũi tèm lem, anh ta thật sự rất oan ức, trong lòng còn có vô sỐ con dê chạy loạn.

Mẹ kiếp, hoàn toàn không phải tôi làm, tại sao lại khiến anh đây chịu oan ức lớn như vậy?

Tống Thâm lại tức giận đá vào đầu Khương Hiến, anh †a tức giận măng: “Đờ mờ, ông đây có lòng tốt giúp cậu, cậu lại dám đánh ông đây. Đừng tưởng mình là cậu chủ nhà họ Khương rồi muôn làm ¡ gì thì làm. Nói cho câu biết, bây giờ ông đây là chủ có thế lực lớn nhát Đé Đô, Thâm gia này sẽ không nuông chiều cậu!”

Khương Hiến mở miệng muốn phản bác, nhưng anh ta nhìn Tống Thâm đang tức giận lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Anh ta sợ lại chọc giận Tống Thâm, lại bị Tống Thâm đánh cho tơi bời.

“Đúng vậy, không thể nuông chiều tên cháu trai này!” Dương Tiêu trịnh trọng nói.

Vẻ mặt Tống Thâm lúc trắng lúc xanh, anh ta hung ác nhìn Dương Tiểu: “Tính ra tên nhóc nhà cậu may mắn, các anh em, chúng ta đi!”

Đánh Khương Hiến một trận xong, Tống Thâm lười so đo với Dương Tiêu quá nhiều, định dẫn người rút khỏi hiện trường.

“Vội đi đến thế à?” Lúc này vẻ vui đùa trên mặt Dương Tiêu càng dày đặc hơn.

Nhận tháy giọng điệu của Dương Tiêu không đúng, Tống Thâm đột nhiên nhíu mày: “Hả? Thằng kia, cậu có ý gì?”

“Không có ý gì, các anh đã chậm trễ tôi lâu như vậy. Anh còn dùng rìu chém xe của tôi, nên đề lại chút phí tổn thất tổn thương tinh thần chứ2”

Dương Tiêu cười ngây ngô.

Nghe vậy, vẻ mặt Tống Thâm đột nhiên thay đồi: “Thằng kia, cậu rất kiêu ngạo! Chẳng lẽ người ra tay lúc nãy là cậu?”

“Lúc này mới phản ứng lại, đầu óc của anh thật sự chập mạch!” Dương Tiêu chế nhạo.