Hổ Tế

Hổ Tế - Chương 1944: 1944: Chương 603




Chương 1945:

Nghe vậy, Khương Hiến cậu chủ nhà họ Khương tức giận gần như nỗ tung tại chỗ.

Nhưng anh ta biết Dương Tiêu có kỹ năng phi thường, biết Trấn Khải có thê là sát thân, đội trưởng cũ của đội sỐ một trong đội đặc chiên Đông Phương Thân Ưng.

Anh ta hít một hơi thật sâu, ánh mắt u ám nói: “Bớt trổ tài nhanh mồm nhanh miệng, yên tâm, chờ tới ngày chôn cất bỗ anh, tôi sẽ chuẩn bị thêm một phần mộ cho anh! Sao? Hôm nay tới xem xe à? Xe chống đạn của cửa hàng xe nhà họ Khừơng chúng tôi có tính năng tốt, đúng không?”

Vì không thể xảy ra xung đột trực diện, nên Khương Hiến sẽ sỉ nhục Dương Tiêu từ những khía cạnh khác.

“Là chiếc xe hỏng này à? Tàm tạm thôi!” Dương Tiêu nào không biết Khương Hiên đang suy nghĩ gì, anh chê nhạo.

Tàm tạm?

Nghe vậy, Khương Hiến rất tức giận, anh ta chỉ vào chiêc Land Rover Range Rover chống đạn trước mặt Dương Tiêu: “Đờ mời Mẹ kiếp, miệng chó của anh không thể mọc ra ngà voi chứ gì? Có biệt đây là Land Rover Range Rover phiên bản chống đạn đã đạt đến cực hạn không? Tôi cho anh một cơ hội, anh giỏi thì đập vỡ kính chống đạn của chiếc xe này cho tôi xem thử xeml”

“Nếu tôi đập vỡ được thì sao?”

Dương Tiêu nhìn Khương Hiến.

Khương Hiến cười dữ tợn: “Nếu có thể đập vỡ, tôi sẽ cho anh chiếc Land Rover Range Rover chống đạn này, thế nào?”

“Chưa đủ! Tôi còn muốn Knight XV kia!” Dương Tiêu chỉ vào Knight XV cách đó không xa.

Khương Hiền khinh thường nói: “Được! Chỉ cần anh có thể đập vỡ kính chống đạn của chiếc Land Rover Range Rover này, tôi không chỉ tặng cho anh chiếc Land Rover Range Rover này, mà còn tặng cho anh chiếc Knight XV. Cảnh cáo trước, nếu anh không thể đập vỡ thì anh phải quỳ xuông trước mặt tôi, nói tôi sai rồi, còn phải gọi tôi hai tiếng ông nội, thế nào?”

“Được!” Dương Tiêu không từ chối.

Nghe thấy Dương Tiêu thật sự đồng ý, Khương Hiên cười điên cuỗông không dứt: “Ha ha ha ha! Đồ thiêu năng trí tuệ não tàn, lại thật sự đồng ý. Anh xong đời rôi, ‘anh xong đời rồi, chờ quỳ xuống xin lỗi, gọi ông nội đi!”

Như thể anh ta đã nhìn thấy cảnh Dương Tiêu quỳ xuống gọi mình là ông nội, như thê lân này Dương Tiêu bị nhục là cái chắc!

Nhìn Khương Hiến cậu chủ nhà họ Khương, Trân Khải bật ra một tràng cười xâu.

“Anh cười gì? Buồn cười lắm hả?”

Khương Hiên không vui nhìn Trần Khải.

Trần Khải chững chạc đàng hoàng nhìn Khương Hiện: “Ngại quá! Tôi từng là quân nhân, đã trải qua đào tạo chuyên nghiệp, nên tôi sẽ không bao giờ cười trừ khi không thể nhịn được!”

Nói xong, Trần Khải vỗ đùi cười lớn: “Đội trưởng, năm nào cũng có kẻ ngốc, nhưng năm nay lại có rất nhiều, chúng ta thiêu cái gì thì cái đó đến.

Hai tên ngốc này đặc biệt mang lợi ích tới cho chúng ta, buồn cười chết mắt!”

Cái gì! Đặc biệt mang lợi ích tới?

Khương Hiến nghe xong, phổi sắp nỗ tung, anh ta trừng mắt nhìn Trần Khải: “Hừ! Tôi mang lợi ích tới cho các người? Anh năm mo! Tôi thầy là hai người sắp quỳ xuống gọi tôi là ông nội ý chứ!”

Nghe tháy bên này ồn ào, nhiều người đên xem náo nhiệt.