Chương 1852:
Chỉ là họ không bao giò ngờ rằng hơn một nghìn thành viên của Bạch Long Xã đã bỏ mạng, ngay cả ông chủ lân Lôi của họ cũng buộc phải tự sát.
“Các người thả bà ấy ral” Trong phòng tạm giam, một người đàn ông vạm vỡ hèn hạ mở cửa măng nhiễc nhóm người phụ nữ độc ác.
“Lưu gia!” Nhìn thấy người tới, đám người phụ nữ độc ác không dám bắt nạt Hứa Tuệ Nhàn nữa, tất cả đều lui .ra ngoài.
Mặc dù những nữ tù nhân này dám đấm đá Hứa Tuệ Nhàn, HhúAng họ không dám xúc phạm người trông coi trong Bạch Long Xã.
Bỏi vì một khi xúc phạm, những người trông coi sẽ tra tân họ rất dã man, bọn họ rất sợ hãi.
Người đàn ông vạm vỡ hèn hạ nhìn Hứa Tuệ Nhàn cười nói: “Người phụ nữ này quyền rũ thật đấy, hôm nay theo tôi, hậu hạ tôi vui, bữa tối tôi sẽ cho bà chân gài”
Trong phòng giam, những người trông coi này đêu là ông trời, họ thường tìm những nữ tù nhân xinh đẹp làm một số việc xáu hỗ.
“Ông… ông muốn làm vậy?” Hứa Tuệ Nhàn gân như tuyệt vọng.
Người đàn ông vạm vỡ hèn hạ bước tới cười khà khà nói: “Làm gì? Bà này, bà biệt mài”
“Không! Đừng!” Hứa Tuệ Nhàn kinh hoàng.
Nếu bị làm nhục, bà thà chọn chết.
Nhìn Hứa Tuệ Nhàn không tình nguyện, người đàn ông vạm vỡ hèn hạ cười dữ tọn: “Không? Ha ha ha ha! Không do bà quyết đinh! Không theo tôi đúng không? ˆ Tốt! Tôi không ngại phát sóng trực tiếp tại hiện trường!”
Vèo!!!
Người đàn ông vạm vỡ hèn hạ cười điện cuồng cởi quần áo lao về phía Hứa Tuệ Nhàn.
Không! Đừng!” Toàn thân Hứa Tuệ Nhàn gần như chết lặng.
Phập!
Ngay khi Hứa Tuệ Nhàn cho rằng mình sắp gặp nạn, một con dao pha biến thành một vệt sáng lạnh đâm vào ngực người đàn ông vạm vỡ hèn hạ.
“Hự!” Người đàn ông vạm vỡ hèn hạ ôm ngực, ông ta không thể tin nồi nhìn ngực mình, cuỗi cùng trọn tròn mắt, cả thê giới trở thành màu xám.
“Lưu gia chết rồi, Lưu gia chết rồi!”
Nhìn thây người đàn ông vạm vỡ hèn hạ chết, tất cả các nữ tù nhân bàng hoàng.
Nhìn quanh thì thấy bóng dáng âm u lạnh lùng của Dương Tiêu đang đứng bên ngoài phòng giam, anh như phát điên, nhìn Hứa Tuệ Nhàn thương tích đầy mình, anh cô nén nước mắt bước tới run rây nói: “Mẹ, xin lỗi, con đến muộn!”
“Tiêu nhi, con là Tiêu nhi2” Nhìn rõ đường nét khuôn mặt của Dương Tiêu, Hứa Tuệ Nhàn trở nên kích động.
Mặc dù bà đã không gặp Dương Tiêu nhiều năm, nhưng Hứa Tuệ Nhàn có thể nhận ra người đứng trước mặt này là con trai Dương Tiêu của bà.
So với năm đó, con của bà đã trưởng thành, chững chạc và vững vàng hơn rất nhiều.