Chương 1832:
“Không hồ là Dịch Tháp cao thủ số một thê giới, qua nhiêu năm như thế, . công lực này chỉ mạnh hơn trước!” Lý Vân Long thầm kinh ngạc.
Ông | biết người đến là Dịch Thấp chủ cũ của Long Môn, một huyền Hoai truyền kỳ.
Lý Vân Long còn nhớ rõ mấy chục năm trước, Dịch Thấp bay trên không xuất thế, cựu cao thủ số một thế giới vẻn vẹn, bị Dịch Thấp giết chết trong nháy mắt.
Từ đó, Dịch Thấp ngồi vững trên vị trí cao thủ số một thế giới.
Dịch Thấp, có bản tính tự do, làm việc theo ý muốn, từng làm mắt lòng tất cả các cường quốc trên thế giới.
Bá chủ thế giới rất tức giận, đã thuê nhóm lính đánh thuê số một thế giới bao vây và trấn áp Dịch Thấp.
Trong trận chiến đó, đoàn lính đánh thuê số một thế giới đã điều động toàn bộ quân đội, điều động đây đủ một trăm nghìn quân tỉnh nhuệ, mang theo vũ khí hạng nặng.
Không tới một giò, hoàn toàn không tới một giờ.
Đoàn lính đánh thuê số một thế giới một thời đã hoàn toàn trở thành lịch sử, hoàn toàn tan thành cát bụi.
Cho đến nay, trận chiến đó đã làm nên tên tuổi của Dịch Thấp khốc liệt tột bậc!
Dịch Thấp thoái vị, nhiều người đồn đoán chăng lẽ Dịch Thấp đã già, chuẩn bị về châu trời.
Bây giờ xem ra Dịch Thấp này chẳng những không héo tàn, mà sức mạnh của ông còn ngày càng bùng nổ hon.
“Trịnh Thu, tốt xấu gì ông cũng là truyền kỳ. một thế hệ, sao hả? Ông muôn ngăn cản tôi?” Dịch Thấp hơi tức giận.
Ánh mắt Trịnh Thu khóa chặt chiếc xe thê thao vàng ngoài cửa: “Tôi cũng không muốn ngắn cản, nhưng bắt lực, dù gì bà ây cũng là Vợ của người đã khuất, cậu chủ nhỏ là con cháu trực hệ, mong hãy thông cảm!”
Đúng vậy, Dịch Thấp muốn giết bà cụ Trịnh Thu không thê không ngăn cản.
Đáng tiếc, bà cụ là vọ của ông cụ đã khuất của nhà họ Dương ở Đề Đô, là bà nội của Dương Tiêu, điều này khiến Trịnh Thu rất khó xử.
Nhà họ Dương ở Đề Đô có ơn với ông, ông đã hứa đời này sẽ bảo vệ toàn bộ nhà họ Dương ở Đề Đô.
Đối mặt với Dịch Thấp, Trịnh Thu_”
không còn cách nào khác là phải cắn răng ra tay.
“Nếu tôi không thông cảm thì sao?”
Đôi mắt Dịch Thấp trở nên lạnh lùng.
Trên tay cầm ly rượu › Dương Tiêu nhẹ giọng nói: “Tạm ồn rôi, mọi chuyện tiếp theo hãy giao cho eml”
‘Hừ, thây biệt ngay là thăng HT thôi nhà em mêm lòng mà, người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, loại người như này nên giết quách cho xong!” Dịch Thấp tức giận nói.
Nghe những gì Dịch Thập nói, khóe miệng Dương Tiêu lại co giật, ‘anh biệt Dịch Thâp cả đời này không lo lắng gì, giết người dứt khoát.
Tiếc là, Dương Tiêu có chỗ lo lắng, có chỗ sợ hãi.