Hổ Tế

Hổ Tế - Chương 1807: 1807: Chương 466




Chương 1807:

Tuy nhiên, vì sự tồn tại của Trịnh Thu, những kẻ đó chỉ quanh quần không dám manh động.

Rất nhiều người biết Trịnh Thu rất mạnh, nhưng không hề hay biết thân phận thực sự của Trịnh Thu.

Thân phận thực sự của Trịnh Thu là THAI Võ châu Á, tổng thanh tra đời thứ nhất của Long Ảnh trong Thiên Phủ Chi Quốc.

Bà cụ nhìn dáng vẻ của Trịnh Thu, bà ta phất tay áo, hừ lạnh: “Vậy chúng ta cứ chờ xeml”

“Hôm nay đón gió tẩy trần cho cậu chủ lớn ở khách sạn Thần Phong, tổ chức long trọng nhự vậy, bà có muốn chứng kiên sự quyết đoán của cậu chủ nhỏ không? Muốn chứng kiến thì có thê! Nhưng, tôi tuyệt đôi không cho phép các người giở trò trong tôi!”

Trịnh Thu cảnh cáo.

Bà cụ rất không cam lòng, lạnh lùng nói: – “Ông bạn, ông quan tâm quá nhiều rồi đây!”

Đúng vậy, hôm nay bà cụ muôn uy hiệp Dương Tiêu ở khách sạn Thân Bipdi từ đó vừa ban ân vừa đe doa, khiên Dương Tiêu phải nghe lời mình.

Những lời nói của Trịnh Thu đã khiến bà cụ phản cảm.

Bà cụ mạnh mẽ cả đời, bà ta ghét nhát là người khác can thiệp quá nhiều vào chuyện của mình, nhưng từ khi nhà họ Dương ở Đề Đô được thành lập, người duy nhất bà ta không dám xé mặt là Trịnh Thu.

Bà ta hiểu rõ một khi Trịnh Thu rời khỏi nhà họ Dương ở Đề Đô, thì e rằng nhà họ Dương ở Đề Đô sẽ nhanh chóng bị những kẻ tham lam đó nhắn chìm.

Thánh Võ châu Á, tổng thanh tra đời thứ nhất của Long Ảnh không phải chỉ là danh xưng, không biết đã răn đe bao nhiêu người.

Nhìn bóng dáng cô độc của bà cụ rời đi, Trịnh Thu khẽ thở dài: “Cậu chủ nhỏ, tôi chỉ có thể làm như vậy, bước tiếp theo phải. xem kỹ năng và sự quyết đoán của cậu!”

Lúc Dương Tiêu rời Cảm Lí Viên đã gân mười một giờ sáng, anh vây tay gọi xe: “Bác tài, đến khách sạn Thân Phong!”

“Được!” Người lái xe đáp lại, đạp ga đi nhanh về phía khách sạn Thân Phong.

Lúc này, trong khách sạn sáu sao Thần Phong ở Đề Đô, vô số danh nhân từ Đề Đô đều tới.

Dương Bân Hàn, cậu chủ lớn của nhà họ Dương ở Đề Đô bước ra từ chiếc Rolls-Royce Phanfom trị giá gân một trăm triệu tệ.

Vừa mới bước ra ngoài, một nhóm nhân vật nỗi tiếng ở Đề Đô đã tiến lên chúc mừng.

“Ôi, anh Dương, cuối cùng cũng đợi được anh trở vê, nghe nói việc nhất triển thị trường nước ngoài của anh Dương lân này rất thuận buồm xuôi gió. Xem ra vị trí chủ nhà tương lai của nhà họ Dương chắc chắn là của anh Dương rồi, không thê là ai khác nữal”

“Đúng, đúng thê! Tôi còn nghe nói con chó nhà có tang nhà Dương Tiêu kia cũng trở về. Muôn tranh vị trí chủ nhà, loại người này còn không xứng xách giày cho anh Dương, cậu ta có tư cách gì tranh vị trí chủ nhà tương lai của nhà họ Dương với anh Dương?”

“Đây là sự thật, anh Dương là rồng giữa mọi người. Người tên Dương Tiêu kia chỉ là đứa con rơi của nhà họ Dương nhiều năm trước. Ở trước mặt anh Dương chẳng đáng nhắc tới!”

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo.

Quả thật Dương Bân Hàn, đã trở thành đề tài bàn tán sôi nồi ở trong nước mây năm gân đây. Thêm vào đó, nhà họ Dương vốn là một trong sáu gia tộc lớn ở Đề Đô, không biệt, có bao nhiêu doanh nhân giàu có nỗi tiếng muốn có được sự ưu ái của Dương Bân Hàn.

Dương Bân Hàn năm chặt tay, cười to; “Mượn lời nói tốt của mọi người!