Nhìn thấy Dương Tiêu kéo Trần Khải, Liễu Đồng nở một nụ cười hung ác: “Mắng đi? Tiếp tục máng đi! Sợ sao?
Nêu máng tiệp bà đây sẽ xé rách miệng chó của các người!”
“Sợ? Chúng tôi chẳng sợ gì!” Dương Tiêu nhẹ giọng nói.
Liễu Đồng nhíu mày nhìn Dương Tiêu: “Cậu có ý gì?”
“Chẳng có ý gì, Trần Khải, không cần quan tâm đến bà ta!”
“Đây là hiện tượng bình thường, máy năm trước ở trong nước, nhiêu vùng nông thôn chưa có điện, sau khi có điện thì thường xuyên bị mắt điện, càng về đêm càng mật điện. Khi gặp sự cô, chó sẽ sủa, chó của nhà hàng xóm nghe thấy tiếng sủa sẽ sủa theo, tất cả chó trong làng đều sủa dữ dội, vệ lý do tại sao chúng sủa là vì hầu hết những con chó này đều sủa với những con chó khác.” Dương Tiêu nghiêm nghị nói.
Khúc khích!
Nghe Dương Tiêu nói, Hoa Mộ Tranh không nhịn được bật cười.
Cô là người thông minh, vừa nghe đã biết Dương Tiêu đang cố ý mắng Liễu Đồng là con chó hung ác.
Giờ phút này, ánh mắt Hoa Mộ Tranh nhìn Dương Tiêu xuất hiện gợn sóng đẹp, cô phát hiện người đàn ông mãng người không chửi thề này càng quyên rũ hơn.
Trần Khải nghe kỹ chợt giơ ngón tay cái lên cho Dương Tiêu: “Đội trưởng, caol”
“Cậu… cậu dám mắng tôi là chó?”
Liễu Đồng nhìn chằm chằm Dương Tiêu mắt như muôn nứt ra.
Bà ta tức giận. sắp bùng nổ, là người của nhà họ Liêu ở Đề Đô, lại bị hai người đàn ông măng mỏ, không cân nói Liễu Đồng tức giận như thế nào.
Dương Tiêu giang hai tay: “Đừng hiều lâm! Tôi không măng bà là chó, là bà tự nhận, không liên quan gì đến tôi!”
Tự nhận? Tôi nhận ông nội cậu!
Thằng nhóc nhà cậu có lòng dạ xấu, chỉ cây dâu mắng cây hoè tưởng bà đây không nghe ra hả?
“Dân đen từ nơi khác đến, ba người các ngươi đều là dân đeni” Liễu Đồng lại măng.
Vẻ mặt Dương Tiêu lạnh lẽo, anh không giận mà uy nhìn Liễu Đồng, một luồng sát khí dâng trào quét qua.
Dưới luông sát khí này, Liễu Đồng giật mình, bà ta có thê cảm nhận được rõ ràng mình đang bị quái thú nhìn chằm chằm, cảm giác này thật sự rất tệ.
Như thể Dương Tiêu là một kẻ giế người, hoàn toàn có thê cướp ởi mạng sống của bà ta bát cứ lúc nào.
Đôi mắt Dương Tiêu lóe lên tia sáng lạnh: “Đông, tây, bắc, nam đều là một nước, luôn có người tốt người xấu, có thánh có tặc. Trong phật, đạo cũng có ma, nơi nào cũng có người này người nọ, chớ phân Hán Giới với Sở Hà.”
“Đề Đô thì sao? Trong Đề Đô không có người xâu hả? Phân còn lại của quốc gia cũng không có người tốt hả? Định kiên của bà quá sâu! Đây là. đất đai màu mỡ của Trung Hoa, chúng ta là con cháu của Viêm Hoàng, đây là đất nước Trung Quốc, tất cả đều là truyền nhân của rồng.”
“Đội trưởng, nói rất hay!” Vừa nghe thây thế đồi mắt của Trần Khải sáng lên.
Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Mộ Tranh chớp động, Dương Tiêu có thê nói ra lời này hoàn toàn năm ngoài dự đoán của cô.