Tên gầy xứng danh là đại ca của người béo trắng, ra đòn đều nhanh, chân phải đánh ra như sắm sét muốn chém chêt Dương Tiêu.
Liễu Như Yên lại kêu lên: “Cần thận!”
“Mau tránh ra!” Một nhóm hành khách trên máy bay thay đổi sắc mặt hét lên với Dương Tiêu.
Người gầy chế giễu: “Ranh con, châm hêt!”
“Tôi nói hai người này, ăn cướp thì ăn cướp đi, lãng phí đồ ăn có ích lợi gì?: Đồ ngon lại phải lãng phí?” Ngay lúc người đàn ông gây sắp đập vào đầu Dương Tiêu, Dương Tiêu thở dài nghiêng người cúi xuống định nhặt bánh mì kẹp thịt thứ hai.
Nhìn chăm chăm Dương Tiêu tránh né một cách khéo léo, người đàn ông gây vô cùng sợ hãi, anh ta muốn gọi Dương Tiêu quay mặt lại, nhưng làm gì có chuyện Dương Tiêu sẽ quay mặt lại?
Dưới cái nhìn của rất nhiều người, chỉ thây tên gây đưa chân lên không trung với tốc độ nhanh đá vào khoảng không, chân trượt dài, tên gầy cứ thế bị ngã thành hình chữ mã.
ÓiI!
Ngã đúng chuẩn chữ mã, một cơn đau không † thể nói thành lời ập đến khiến tên gầy hét lên.
Cảm giác gà bay trứng vỡ, bắt kỳ người đàn ông nào cũng thật sự không thẻ chịu đựng nổi.
Dương Tiêu nhặt bánh mì kẹp thịt lên, kinh ngạc nói: “Vãi ạ, một chữ mã tiêu chuẩn. Chẳng lẽ trước kia anh từng là nghệ sĩ múa à?”
Tên gầy đau đớn đổ mồ hôi trên trán, anh ta hoàn toàn không có tâm trạng để ý tới Dương Tiêu.
“Mang họ đi!” Nhóm nhân viên an ninh nhanh chóng tỉnh táo lại, lấy tốc độ nhanh nhật thu phục tên gây và người béo trắng.
Ngay sau đó, đội trưởng đội an ninh nhìn Dương Tiêu với về mặt ngưng trọng, anh ta chợt võ tay khen ngợi.
Một người võ tay lây nhiễm cho mọi người có mặt tại hiện trường, hơn trăm hành khách đứng dậy võ tay.
Bốp bốp bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay như sắm, tất cả mọi người nhìn Dương Tiêu với vẻ kinh ngạc.
“Anh hùng, anh là anh hùng, anh đã bảo vệ sự an toàn cho tật cả hành khách trên máy bay!” Liễu Như Yên hào hứng nói.
Dương Tiêu tỏ vẻ bối rối, anh gãi đầu ngạc nhiên nói: “Anh Hùng, cô có chắc là nói tôi không?”
“Đúng, đúng! Anh khuât phục hai tên côn đô này là đang bảo vệ sự an toàn cho tất cả hành khách!” Liễu Như Yên nhìn Dương Tiêu với ánh mắt khác _ trước.
Dương Tiêu trở lại chỗ ngồi, nhẹ giọng nói: “Tôi không phải anh hùng, chỉ trùng hợp thôi. Tôi vừa quay đầu lại bọn họ đã ngã rồi, chắc không liên quan nhiều đến tôi đâu!”
“Có liên quan, chắc chăn có liên quan, anh là cao thủ, anh là cao thủ siêu cấp, đúng không?” Tỉnh thần Liễu Như Yên sáng ngời như phát hiện ra một thê giới mới.
Lần này cô ta lẻn ra ngoài chơi, nhà họ Liễu ở Đề Đô hoàn toàn không hay biết. Là cô chủ nhà họ Liễu, từ nhỏ Liễu Như Yên đã bị gia tộc quản lý nghiêm ngặt, đi đâu cũng được đông đảo vệ sĩ bảo vệ.
Vừa rồi hai người béo › gầy nhảy ra kêu to muốn CƯỚP, Liễu Như Yên liền biết hai người này là sát thủ, lại còn là sát thủ hàng đâu, đặc biệt chạy theo mình.