“Lãng phí đồ ăn, thật sự lãng phí đô ăn, Ban! mì kẹp ngon như này không nên làm hỏng thê chứ!” Ngay khi nắm đấm sắp áp sát sau đầu Dương Tiêu, Dương Tiêu đột nhiên cúi xuỗông nhặt bánh mì kẹp thịt trước mặt anh.
Nhìn thấy Dương Tiêu đột nhiên tránh né, mí mặt người béo trăng nhảy loạn lên: “Đờ mờ, xong rôi!”
Anh ta muốn rút năm đấm lại, nhưng đã quá muộn.
BóplII Dưới cái nhìn của mọi người, người béo Tàn, đập tay vào thành sắt của máy bay.
“Ói!” Cú đắm rơi xuống, người béo trắng đột nhiên hét lên một tiếng như giết lợn.
Để đánh bay đầu của Dương Tiêu bằng một củ đấm, anh ta đã sử dụng hết vốn liếng dùng một cú đắm nốc ao Dương Tiêu, nhưng ai ngờ ngay lúc mấu chốt Dương 1 Tiêu đã tránh được, khiến anh ta đâm lên máy bay.
Với cú đắm này, trên thành sắt của máy bay xuật hiện một vết hằn, đủ cho thầy sức chiến đầu phi thường của người béo trắng này.
Mà người béo trắng cũng rất thảm, anh ta chỉ cảm thấy nắm đám phải của mình sắp bị phê.
Dương Tiêu đứng lên, kinh ngạc nhìn người béo trăng: “Vãi ạ, béo, anh làm sao thế? Chẳng lẽ đây là đánh nát máy bay trong truyền thuyết?”
“Nát máy bay?” Người béo trắng chợt bôi rồi.
“Vãi ạ! Người anh em này có đầu óc trong sáng ghê!” Nhóm người có mặt dở khóc dở cười.
Vốn dĩ đối phương muốn cướp đã rất căng thẳng, nhưng lời nói của Dương Tiêu đã làm giảm bớt bầu không khí căng thẳng.
Ngôi sao lớn Liễu Như Yên,lâp tức đỏ mặt: “Nát máy bay? Khó thế mà anh ta cũng nghĩ ra2 Giọng điệu thô tục!”
“Chẳng lẽ tôi hiểu sai? Thật ra là anh chuẩn bị rung máy bay? Nhưng máy bay cứng như vậy, dùng tý sức sẽ không lắc được đâu!” Vẻ mặt Dương Tiêu vô tội. . ngôn tình ngược
“Rung máy bay?” Mọi người nghe vậy mặt chợt sáng.
Vãi ạ, anh chàng này giỏi thật, vậy mà cũng liên tưởng tới được.
Người béo trắng nghe vậy tức giận đên mức mũi suýt bốc khói: “Tôi rung, tôi rung cho anh xeml”
Vèol Người béo trắng nồi giận đùng đùng, chân phải hóa thành tia chớp đá vào đầu Dưeiit Tiêu một cách hung hãn.
“Ôi, đùi hơi ngứa!” Ngay lúc chân phải của người béo trăng quét qua, Dương Tiêu cúi đầu gãi đùi mình.
“Đờ mờ, mẹ kiếp!” Nhìn thấy Dương Tiêu lại tránh, hai mắt người béo trăng suýt nữa rơi ra ngoài.
Bóp!!
Không ngoài dự đoán, người béo trăng quât mạnh vào thành sắt máy bay.
Một cú đá ngang rơi xuống, mọi người có thê cảm nhận rõ ràng có chút rung lắc tại khu vực mình đang Ở.
“Đậu phộng!” Chân phải đập vào thành máy bay, vẻ mặt người béo trăng tái xanh.
Một cơn đau khó tả ập đến, nhát là bên trên, người béo trăng mắt trọng tâm ngã xung.
Anh ta có thể chắc chắn bây giờ chân phải của anh ta đã bị sưng, hoàn toàn tuyệt đôi bị sưng.
Dương Tiêu thì chẳng có việc gì, liếc nhìn trên thành sắt máy bay hơi lõm, anh sững sờ: “Béo đỉnh thê, tôi lớn từng này rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người rung lắc trên máy bay, anh rụng lắc máy bay mạnh thật, thật sự rât mạnh!”
“Ông nội anh!” Người béo trắng gục trên mặt đất, buồn bực suýt nôn ra máu.