Nhìn Dương Tiêu rời đi, Đường Mộc Tuyết lấy điện thoại di động. ra gửi củ Dương Tiêu một tin nhắn: Trên đời này em chỉ yêu ba thứ là ban ngày, trăng đêm, anh vĩnh hằng.
Trước khi tắt máy, Dương Tiêu nhìn thấy tin nhắn của Đường Mộc Tuyết, trong lòng tràn đầy âm áp, anh lập tức trả lời: Mộc Tuyết, em đã nhìn thấy mặt trời lúc hai rưỡi sáng chưa?
“Chưa, chẳng lẽ anh đã nhìn thấy rồi à?” Đường Mộc Tuyết tò mò trả lời lại.
Dương Tiêu mỉm cười trả lời: Thây rôi, khuôn mặt tươi cười đang ngủ của em bên cạnh khi anh tỉnh dậy sau cơn ác mộng.
“Tên ngốc này hiện giò càng ngày càng giỏi làm cho. người ta vui vẻ!”
Đường Mộc Tuyết cười ngọt ngào.
Nhớ lại lời dặn dò vừa nãy của Đường Mộc Tuyết, rõ ràng lửa giận trong mắt Dương Tiêu đã tiêu tan rất nhiều.
Anh biết khi mới biết tin, anh thực sự bị thù hận che mờ mắt, quá kích động. khi rong ruồi trên sân khấu quốc tế, chưa bao giờ Dương Tiêu lại kích động đến thế.
Chỉ là chuyện liên quan về cha mẹ ruột mình, quả thật cảm xúc của Dương Tiêu đã bị ảnh hưởng rất nhiêu.
@G OĂG!
Lúc này, Dương Tiêu hơi đói.
Anh lịch sự nói với cô tiếp viên hàng không: “Có gì ăn không?”
“Chào anh, sau khi máy bay ‹ cất cánh, chúng tôi sẽ cung cấp một số đồ ăn như bánh mì kẹp thịt” Cô tiếp viên hàng không nở nụ cười chuyên nghiệp.
Dương Tiêu gật đầu nói: “Ừ, sau khi máy bay cất cánh nhớ đưa cho tôi một sô thứ, cảm ơn!”
Buổi sáng ăn ít, sau đó đi đến hu yên Thiên Sơn, đến bây giờ Dương Tiêu vận chưa ăn, anh thực sự rât đói.
Dương Tiêu không phải thần, cho dù giỏi giang, rất nhiều mặt cũng rất bình thường.
Không ăn ba ngày sẽ gặp nguy hiểm, chỉ uông nước bảy ngày cũng không chịu nổi, và Dương Tiêu linh cảm khi trở lại Đề Đô có thê là một cuộc đối đầu.
Trước khi đến Đề Đô, anh phải chắc chắn mọi thứ, no bụng và giữ vững thể lực là ưu tiên hàng đầu.
“Anh cả, đây là máy bay à? Trông cao quái” Ở ghê sau, một người béo trăng phần chắn nói.
Người đàn ông. gây gò mặt đen ngôi bên cạnh tức giận tát vào đầu người béo trăng một cái: “Nói to nhự thê làm gì? Nói cho người khác biết lần đầu tiên cậu đi máy bay à?” .
Người béo trăng liệc nhìn mặt đất, kinh ngạc kêu lên: “Anh cả, anh mau nhìn xem, người trên mặt đất thật nhỏ bé, giống như kiến ý!”
Bóp!!!
Nghe vậy, người đàn ông gậy mặt đen lại võ đầu người béo trăng: “Đồ ngốc, máy bay còn chưa cất cánh!
Đúng là con kiến!”
Trong phút chốc nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, rất nhiều người trên máy bay đều bật cười, cảm thấy hai anh chàng ăn mặc như nông dân công nhân này đặc biệt thú VỊ.
Dương Tiêu đặc biệt liệc nhìn hai người bọn họ, sự việc xảy ra khác thường hẳn là có quỷ, hai người này cân phải đặc biệt chú ý.