Aaa!!!!
Một vết sẹo kinh hoàng xuất hiện, người đàn ông xăm trô la hét như bị giết lợn ngay tại chỗ.
Nhìn thấy Dương Tiêu ra tay độc ác như vậy. nhóm người do Lương Mãnh dẫn đầu đều sững sờ.
“Chém hay lắm, chém rất hay!” Nhóm người thôn trang Triệu kích động.
Dương Tiêu lại chỉ vào người thôn trang Triệu bị một cú đánh nặng vào đầu và chảy máu: “Đây là ai làm?”
Người đàn ông vừa đánh người dân băng ông thép vừa nãy rùng mình sợ hãi, ông thép trên tay cầm không chắc suýt nữa rơi xuông đât.
Vèol Thị lực của Dương Tiêu kinh người, anh chỉ nhìn thoáng qua đã có thể thấy được nỗi sợ hãi trong lòng người này.
Dao pha trong tay Dương Tiêu phóng thẳng, giống như một mũi tên sắc bén.
Xet, con dao pha quét dọc da đầu người đó, người đàn ông câm ông thép lập tức bị thương, mái tóc đen dần nhuộm đỏ.
“AI Aaal” Người đàn ông cầm ống thép ôm đầu, nhìn thấy vết máu trên tay, anh ta kêu lên nhữ: cả thế giới đăng sụp đồ.
“Hay! Làm tốt lắm!” Dương Tiêu liên tục dùng cách riêng của mình trả lại bọn họ, điều này khiến cho nhóm người thôn trang Triệu kích thích như được tiêm máu gà.
Nhìn thấy I hai tên thuộc hạ của mình liên tiêp xảy ra chuyện, ánh mắt của Lương Mãnh gần như nỗ tung.
Lương Mãnh rồng lên: “Dương Tiêu, anh hung hăng càn quây quá rôi đấy!”
“Tôi hung hăng càn quấy? So với anh Lương Mãnh, tôi còn nhân từ chán!”
Dương Tiêu lạnh lùng nói.
Đề trả thù, Lương Mãnh đã tập hợp rât nhiêu người tân công nhóm người già yêu, bệnh tật, tàn tật ở thôn trang Triệu.
Đáng giận nhật là Triệu Thiệt Căn đã – một bỏ tuổi, Lương Mãnh này lại muốn giết Triệu Thiết Căn, tầm địa xâu xa, không hề có lương tâm của con người.
Nghĩ đến lần trước mình đã cảnh cáo Tiiệu Thiết Căn lại bị Dương Tiêu đánh, rồi lại nghĩ đến việc bị Dương Tiêu uy hiếp khi ngăn cản chôn cất bà Triệu ở núi Tướng Quân, một cảm giác nhục nhã tràn ngập trong lòng, khiên Lương Mãnh tức điên hệt mức.
Lương Mãnh chế giễu: “Anh bảo tôi tàn nhẫn? Tốt! Hôm nay, tôi tàn nhẫn cho anh xem, các anh em, đánh, đánh mạnh vào cho tôi. Hôm nay trước khi cưỡng chế Triệu Thiết Căn, hãy chặt đâu thăng này trước. Lên, xử lý anh ta cho tôi!”
Bây giờ, chú hai Lương Khởi của Lương Mãnh đã trở về, đồng thời cũng kéo về vài nhà đầu tư trị giá hàng chục tỷ tệ. Chú hai Lương Khỏi của anh ta cũng chẳng thèm đề Vạn Tứ Hải vào mắt, Lương Mãnh chó cậy gân nhà, gà cậy gần chuồng cũng không để mắt tới Dương Tiêu.
“Giết thằng nhóc này?” Nhóm người ngập ngừng.
Đánh giá tốc độ ra tay của Dương Tiêu vừa nãy, đây rõ ràng là một người khó chơi, một người khó chơi biệt công phu.
Lương Mãnh biết đám người này sợ hãi điều gì, anh ta chế nhạo: “Sợ cái gì? Một hai trăm người chúng †a còn không thề đánh chết anh ta hả? Tôi hứa, ai có thể giết thằng nhóc này, thưởng cho người đó một triệu tệ, không, ba triệu tệ!”