“Đúng, chị Mộc Tuyết mau trả lời điện thoại!” Tôn Bằng cũng đồng ý.
Đường Mộc Tuyết gật đầu, rồi trả lời điện thoại.
“Chủ… chủ tịch Đường, xảy… xảy ra chuyện lớn rồi!”
Vừa kết nói điện thoại, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói lo lắng.
Xảy ra chuyện lớn?
Nghe thầy những lời này, Dương Tiêu đột nhiên nhíu mày, trong lòng dâng lên một luồng sát khí.
Vẻ mặt Đường Mộc Tuyết thay đổi: “Đội trưởng Mã, đã xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rôi chúng tôi đã bị chặn lại, bên kia có súng. Đề bảo vệ tính mạng cho tất cả anh em, tôi đã yêu cầu họ đầu hàng. Cuối cùng, ng li hết hàng hóa của chúng ta, và.. “Mã Dũng đội trưởng đội hộ tống lắp bắp, không biết tiềp theo phải nói gì.
Dương Tiêu vừa nghe đã biết chuyện này có lẽ là nhắm vào anh, anh nghiêm mặt nói: “Còn có chuyện gì?”
“Và… và, đối phương bảo đêm nay Dương Tiêu hãy đến Thập Lí nhận mệnh, nêu không đi nhàn mệnh thì hãy mặc đồ phụ tũm Mã Dũng đội tưới đội hộ tông nói một cách khó khăn.
Cái gì! Quần áo của phụ nữ?
Nghe vậy, Dương Tiêu rất tức giận.
Anh đường đường là đàn ông, lại bảo mình mặc quân áo phụ nữ.
Sỉ nhục! Sỉ nhục trắng trợn!
Mấy trăm triệu tệ tiền thuốc bị đốt, đối phương còn dám uy hiếp, khiêu khích, không cần phải nghĩ nhiều, chuyện này chắc chắn là do Phùng Tứ làm.
Đường Mộc Tuyết sợ cứ tiếp tục nói sẽ chọc giận Dương Tiêu, nên cô vội nói: “Đội trưởng Mã, không sao đâu, các anh quay về chờ tin tức đi!”
Vừa nói xong, Đường Mộc Tuyết vội vàng cúp điện thoại.
Cả nhà tải app truyệnhola đọc tiếp nhé! “Dương Tiêu, anh đừng hấp tấp!”
Đường Mộc Tuyết nhìn Bì ong Tiêu.
Tôn Bằng I hoàn toàn không † hiểu tình hình cụ thê, nhưng cậu ta vẫn nói: “Anh rễ, chỉ Mộc Tuyết nói đúng, đừng hắp tấp!” .
||||| Truyện đề cử: Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ |||||
“Ôi! Hai người nghĩ gì vậy? Ăn cơm đi!” Dương Tiêu cười nói, trên mặt không hề có chút tức giận nào.
Thấy Dương Tiêu không tức giận, Đường Mộc Tuyết và Tôn Bằng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, bữa ăn chắc chăn không kéo dài được lâu.
Đường Mộc Tuyết cần trở lại công ty giải quyết những việc tiếp theo, vì vậy Tôn Bằng biết ý bắt taxi ròi đi.
Mà sau khi thanh toán xong vẻ mặt Dương Tiêu lạnh lùng như có thể vắt nước: “Phùng Tứ, lão già khốn nạn, xem ra ông thật sự chản sống!”
Vốn dĩ anh tưởng đã chém lão già Phùng Tứ hai nhát đao, ông ta sẽ sông an phận hơn, nhưng ai ngờ Phùng Tứ lại chơi đều xuÔng tay với tập đoàn Tuyết Tiêu.
May mắn, đoàn. người của tập đoàn Tuyết Tiêu không ai bị thương vong, nếu không, Dương Tiêu chém Phùng Tứ hàng nghìn nhát cũng không nguôi giận.
“Lý Thần Chiến, vết thương của anh đã khá hơn chưa?” Dương Tiêu liên lạc với Lý Thần Chiến.