Hổ Tế

Hổ Tế - Chương 1693: 1693: Cái Gì!




Khóe miệng Dương Tiêu hơi nhếch lên: “Có thê chữa khỏi hay không, thử xem sẽ biết ngay ý mài”

“Vậy thì tôi rửa mắt mong chờ!” Mục Lâm chế nhạo.

Theo ý kiến của anh ta, anh ta không thê chữa lành cho Sol, thì Dương Tiêu cũng vậy.

Là thế hệ y học thiên kiêu, Mục Lâm cao ngạo, luôn không khuất phục Dương Tiêu, lần này nhát định phải phân rõ thắng thua với Dương Tiêu.

Dương Tiêu nói với Sol: “Thả lỏng toàn bộ cơ thể, giữ nguyên phòng thủ, tiền vào trạng thải hư không với tôi!”

Nghe Dương Tiêu nói vậy, chiên thân Sol lập tức sử dụng tâm pháp, huy động nội lực bảo vệ vững chắc trải tim, cả người nhanh chóng tiên vào trạng thái hư không.

“Bót lòng vòng, làm nhanh đi!” Dương Tiêu nhìn Mục Lâm.

Mục Lâm khịt mũi, sau đó bước tới lấy hết những cây kim vàng trên người Sol ra.

Đi tới phía sau Sol, Dương Tiêu hít sâu một hơi, xoa hai tay vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng.

Không thể không nói, tình huống trong cơ thể Sol rất bết bát, ngay cả Dương Tiêu cũng cảm thấy nhức đầu.

May mắn, vừa nãy Mục Lâm đã sử dụng đại pháp kim vàng đánh thức sức sống trên bề mặt da của Sol, đồng thời cũng dùng tằm băng cực lạnh ăn tươi nuốt sông rất nhiều khí lạnh trong cơ thể Sol.

Động thái của Mục Lâm vô hình chung đã giúp Dương Tiêu giải quyết được rất nhiều rắc rồi.

Tuy nhiên, Dương Tiêu muôn chữa khỏi hoàn toàn triệu chứng khí lạnh trong người chiến thần Sol không phải là điều dễ dàng.

Dương Tiêu đứng yên tại chỗ xoa tay liên tục, được một lúc vẫn không làm gì.

Hàng chục nghìn người đều đổ dồn ánh mắt về phía Dương Tiêu, nhìn thấy Dương Tiêu không ngừng xoa tay, rât nhiêu người nhíu mày, hoàn toàn không hiệu Dương Tiêu đang làm gì.

“Anh chàng này đang làm gì vậy?

Kéo dài thời gian à?” Một thành viên của Long Lân Các mất kiên nhẫn nói.

Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé! “Đúng vậy! Xoa tay làm gì? Lạnh à?

Nếu lạnh quá thì mau vệ nhà chui vào chăn, bớt ở chỗ này không biết xấu hỗ đi!”

“Dương Tiêu đúng không? Anh làm được không đây? Không được thì mau cút khỏi đây đi!”

Nhiêu người đã mất kiên nhân, thậm chí có không ít người còn nói những lời bản thỉu, suýt ném rau xanh trứng thối vào người Dương Tiêu.

Trong mắt Mục Lâm lộ ra vẻ khinh thường, anh ta muốn nhìn xem hôm nay Dương Tiêu có thể tạo nên sóng gió gì.

Ánh mắt của Alan giám khảo chính cuông nhiệt: “Không biết lần này thầy sẽ sử dụng loại kỹ năng thần kỷ nào, thật sự rât mong chờ!”

Người khác không hiểu Dương Tiêu, nhưng bậc thây Alan đã đi theo Dương Tiêu lâu như vậy, nên Alan hiểu rât rõ.

Khởi đầu càng bình tĩnh, điều đó càng cho thấy tất cả chỉ là khúc dạo đâu trước cơn bão.

“Dương tài ba, cố lên!” Liễu Giang Hà căng thăng.

Chỉ thầy Dương Tiêu bình tĩnh đối mặt với sự giễu cợt của mọi người, tiệp tục xoa tay liên tục.

“Đờ mời Anh giai à, anh có được không đấy? Không được thì mau về nhà đi! Trời mưa rôi, mau về nhà cất quân áo đi!”