Lý Thần Chiến chiến đấu sắt thép, trong lòng cuồng dã, anh ta đương nhiên hy vọng tự mình sẽ báo thù lớn này.
Dương Tiêu nói tiếp: “Hang ỗ của hùng Tứ đã bị lật đồ, bây giờ Phùng Tứ chỉ có thê kéo dài hơi tàn. Thời gian giành cho anh cũng không còn nhiêu, sắp tới có thê có một nhóm cao thủ từ Đông Nam Á tới ản nắp ở Trung Nguyên. Rất nhiều việc đang chờ anh xử lý đó người anh eml”
Cái gì! Người… người anh em?
Nghe Dương Tiêu xưng hô như vậy, Lý Thân Chiên không kìm được nữa nước mắt tuôn trào.
Anh ta vẫn luôn lấy thân phận cấp dưới đối xử với Dương Tiêu, nhưng không ngờ Dương Tiêu lại coi anh ta như anh em. Ba từ đơn giản nhưng sự khác biệt giữa thân phận của hai người lại nghiêng trời lật đát.
Hóa ra bao năm qua, điện hạ không coi mình là thuộc hạ, mà coi mình như anh em vào sinh ra tử.
“Chờ anh uy vũ trỏ về!” Dương Tiêu nhìn Lý Thần Chiến cười nói.
Lý Thần Chiến lau nước mắt, nhìn Dương Tiêu cười nói: “Đúng vậy, tôi nhật định sẽ không làm điện hạ thát vọng.”
“Ừ!” Dương Tiêu gật đầu.
Trước đây không nói rõ cho Lý Thần Chiến biết thái độ của mình đôi với anh ta, đêm nay Dương Tiêu đã nói rõ cho Lý Thần Chiến biết thái độ của mình.
Đúng vậy, Dương Tiêu coi Lý Thân Chiên như anh em. Anh em một đời, anh em vào sinh ra tử đời đời kiếp kiếp.
Giống như khi Dương Tiêu phụ trách đội đặc chiến Đông Phương Thần Ưng, bên trong không có ai là thuộc hạ của anh, tât cả đêu là anh em vào sinh ra tử nghe lệnh anh chiến đấu.
Cùng lúc đó, Hình Kiên thu hoạch trở vê, phong toả tứ phía nơi ở của Phùng Tứ, sau đó dân người đi nhanh vê phía trụ sở.
Nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, trên người Phùng Tứ đầy những vết bầằm tím hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tứ gia, xảy ra chuyện lớn, hang ổ của chúng ta đã bị chiêm rồi!” Một tên thuộc hạ thân tín báo cáo với vẻ mặt chua xót.
Cái gì! Cả nhà tải app truyện hola về đọc nhé!
Hang ỗ bị chiếm?
Phụt!
Nghe thấy những lời này Phùng Tứ cảm thây ngực căng cứng, nôn ra một ngụm máu ngay tại chỗ.
Ánh mắt ông ta dần trở nên đò đẫn, trong lòng nồi lên từng đọt sóng gió.
“Kết thúc rồi, chúng ta xong đời rồi!”
Phùng Tứ lắm bẩm.
Vốn ông ta nghĩ rằng cuộc chiến xử lý Dương Tiêu tôi nay sẽ thành công, thê hiện rõ danh tiêng mạnh mẽ của Phùng Tứ này.
Không ngờ, trong trận chiên tôi nay, bọn họ không chỉ bị quét sạch mà hang ô của bọn họ cũng bị đánh chiêm.
Võ Thu Hoằng, cao thủ số một trong sáu tỉnh Đông Hải đã chết, đám thuộc hạ do ông ta đứng đầu đều bại trận, hang ô cũng không còn.
“Dương Tiêu, cậu thật tàn nhẫn, cậu thật tàn nhấn!” Phùng Tứ không kìm được kích động hét lên.
Sau khi thời đại Long Ngũ thống trị Trung Nguyên kết thúc, thời đại thuộc về ông ta đã đến.