“Tôi lười nói nhảm với anh. Nói cho tôi biết, Vương là ai? Tôi chỉ hỏi câu này một lân, nêu anh không nói, thì anh có thể sắp,xêp hậu sự rôi. Đừng dùng sự ngu dốt của anh khiêu khích danh sách đen của tôi!” Ánh mắt Dương Tiêu dần dần trở nên lạnh lẽo.
Từ trong người Dương Tiêu toát ra một loại hơi thở vô hình, bỗng xung quanh nội lên một trận gió, thôi đên mức khiến quần áo của con người bay phấp phới.
Không khí dần dần đặc lại, hiện trường rộng lớn vô cùng lạnh lẽo.
Như thể quân vương bóng đêm đang đến, sắp nắm quyền sinh tử trên thế giới.
Dương Tiêu đã nhường Võ Thu Hoằng ba chiêu, nếu Võ Thu Hoằng lại không nhìn rõ trắng đen, Dương Tiêu sẽ không ra tay đánh khẽ nữa.
Võ Thu Hoằng hét lên như điên: “Muốn biết Vương là ai2 Kiếp sau đi!”
Vừa dứt lời, Võ Thu Hoằng móc một viên thuốc màu đen trong túi ra, anh ta không hề do dự nuốt viên thuốc màu đen đó.
Răng rắc! Răng rắc!
Khi viên thuôc tiên vào trong cơ thể, cánh tay và cơ bụng của Võ Thu Hoằng sưng phồng tại chỗ, một lực lượng mạnh hơn quét qua tất cả các kinh mạch, quần áo của anh ta đột nhiên bung ra.
“Chêt!” Võ Thu Hoàng gâm lên, hai tay hóa thành móng vuôt đại bàng, tung đòn tân công bất ngờ vào ngực Dương Tiêu.
Móng vuốt đại bàng cực kỳ: sắc bén, chúng dường như có thê xé toạc lồng ngực của một người chỉ trong một động tác.
Dương Tiêu cười khẩy: “Uống thuốc à? Chậc! Anh cho rằng sau khi uông thuốc có thể hạ gục được tôi à? Nực cười!”
“Anh đã muốn chết, vậy tôi sẽ thỏa mãn anhl”
Nhìn chằm chằm Võ Thu Hoằng đang tấn công từ chính diện, ánh mắt của Dương Tiêu càng trở nên lạnh hơn.
Vẻ mặt Võ Thu Hoằng gớm ghiếc, hoàn toàn không đê Dương Tiêu vào mắt.
Thuốc mà anh ta uống là do Vương đứng sau ban cho, và nó có thể làm tăng lực lượng tham. chiến trong một khoảng thời gian ngắn. Võ Thụ Hoằng không tin, sức chiến đấu của anh ta đã tăng lên mấy lần vẫn không thể hạ gục được Dương Tiêu.
Vèol Võ Thu Hoằng tắn công mạnh mẽ, ngay lúc tiếp cận, đôi mắt của Dương Tiêu loé lên ánh sáng lạnh, tay trái của anh hóa thành bóng mờ giữ chặt tay phải hoá thành móng vuốt đại bàng của Võ Thu Hoắng.
Dương Tiêu đột nhiên dùng lực, một lực lượng không lồ phun ra như núi lửa, răng rắc,. tay phải của Võ Thu Hoằng mắt cảm giác ngay tại chỗ.
“Quỳ xuống cho tôi!” Dương Tiêu tức giận măng.
Bếp, Dương Tiêu đá vào đầu gồi của Võ Thu Hoằng, Võ Thu Hoằng nào có thể chống lại sức lực của Dương Tiêu, anh ta lập tức quỳ xuông.
Võ Thu Hoằng rên lên một tiếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Lúc này, trong lòng anh ta nổi lên từng trận sóng gió.
Sức chiến đấu của anh ta đã tăng lên mấy lần, nhưng anh ta vẫn không phải là đối thủ của Dương Tiêu, lễ nào người này thật sự là thần chết điện hạ năm xưa?
Xét cho củng, Võ Thu Hoằng là anh hùng một thê hệ, anh ta quỳ một gôi xuÔng, tay phải của anh ta biên thành dư ảnh tân công vào đũng quân của Dương Tiêu.
Dương Tiêu nhìn từ trên xuống, kế vặt của Võ Thu Hoằng hoàn toàn không tránh khỏi ánh mắt của Dương Tiêu.