Ngay khi kiếm dài sắp tới gần lưng của Dương Tiêu, Dương Tiêu xoay người lại như bóng ma, chân phải lướt ra như sao băng ‹ đá mạnh vào mông của Võ Thu Hoằng.
Võ Thu Hoằng mở to mắt, anh ta không ngờ tới, anh ta đã nhanh nhưng Dương Tiêu còn nhanh hơn.
Khuyết điểm lớn nhật trong chiêu HC Yến Phản là đối thủ nhanh hơn mình, tốc độ của Dương Tiêu thật sự nhanh hơn anh ta quá nhiều.
Bị Dương Tiêu đá vào mông, Võ Thu Hoằng mất trọng tâm bị đá văng xa năm mét, gục đầu xuống đất.
Võ Thu Hoằng nhanh chóng bật dậy, sợ Dương Tiêu thừa thăng xông lên.
Chỉ thấy Dương Tiêu đứng ở chỗ cũ, bình tĩnh nói: “Yến Phản, động tác rất tốt, đáng tiếc anh quá yếu. Nhưng mà này, mông của anh đàn hôi đó!”
Phụt!
Nghe Dương Tiêu nói, Võ Thu Hoằng suýt hộc máu.
Bị đàn ông đánh giá mông của mình rất đàn hồi, cảm giác này thật sự khó chịu.
“Dương Tiêu, tôi phải giết anh!” Hai mặt Võ Thu Hoằng ngập tràn tơ máu.
Anh ta tức giận run lên, nồi tiếng đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh ta bị sỉ nhục mạnh mẽ như vậy.
Dương Tiêu dửng dưng nhún vai: “Được rôi, bót nói nhảm đi, một chiêu, anh còn có một cơ hội. Sau chiêu: này, nêu không nói rõ lai lịch người đứng sau, thì chính là cái chết của anhl”
Còn… có một cơ hội?
Võ Thu Hoằng sững sờ, Dương Tiêu này muôn nhường anh ta ba chiêu?
Đúng vậy, Dương Tiêu đã nhường Võ Thụ Hoằng bạ chiêu, để Võ Thu Hoằng hiều rằng sức chiến đấu của hai người không cùng đẳng cấp.
Dương Tiêu rất tò mò về Vương bí ẩn đứng đăng sau Võ Thu Hoàng.
Có thể khiến lão già Lý Vân Long chỉ huy Long Ảnh ở Đề Đô coi trọng, thì rốt cuộc là ai?
“Được, một chiêu đúng không? Sát thần kiếm, chiêu chí mạng mạnh nhất của quân tử đoạt mệnh, giết!” Võ Thu Hoằng ‹ nỗi trận lôi đình phát động chiêu tân công cuôi cùng.
Vèo vèo vèo vèol Ngay sau đó, Võ Thu Hoằng điên cuông múa kiếm, hàng trăm bóng kiếm xuất hiện trên bầu trời.
Vùi Trong bóng kiếm trên bầu trời, quân tử kiêm trong tay anh ta bộc, phát cuốn lấy Dương Tiêu như sắm sét, như mãnh hỗ xuống núi muốn giật láy linh hồn của con người.
Sát thần kiếm là chiêu kiếm mạnh nhát của quân tử đoạt mệnh.
Mỗi lần tấn công đều bất khả chiến bại.
Võ Thu Hoằng nhìn chằm chằm Dương Tiêu với vẻ mặt u ám, như thể dưới sát thần kiếm, Dương Tiêu chắc chắn sẽ ủ ê tàn lụi.
“Ranh con, trận chiến kết thúc!” Võ Thu Hoằng cười dữ tợn.
Trong bóng kiếm trên bầu trời, quân tử kiêm mạnh mẽ như rồng điên bay ra khơi.
Nhanh, thật sự rất nhanh!
Quân tử kiếm như biến thành một ngôi sao băng, muốn đâm xuyên qua cô của Dương Tiêu.
Nhìn Võ Thu Hoằng nở nụ cười dữ tọn, khóe miệng Dương Tiêu hơi nhéch lên: “Kết thúc? Ech ngôi đáy giếng, anh đâu biết là tôi mạnh đến nhường nào?”
“Tôi là éch ngồi đáy giếng? Hừ!