Cùng lúc đó, Phùng Tứ nhìn chằm chăm hướng mà Dương Tiêu và Võ Thu Hoằng biến mắt cười khầy nói; “Dương Tiêu, bị Võ Thu Hoãng nhắm vào, cậu chờ chết đi!”
Võ Thu Hoằng, kẻ mạnh nhất trong sáu tỉnh Đông Hải.
Năm năm trước, khi Võ Thu Hoằng ra mắt đã gây chắn động khi một kiêm mệnh quân tử giết kẻ mạnh nhất ở Đông Hải năm xưa.
Ba năm trước, Võ Thu Hoàng đã so tài với Ngô Đạo Tôn, người mạnh nhất trong giới võ thuật.Trung Quốc.
Trong vòng ba mươi chiêu cả hai đã hòa, lần nữa gây nên chắn động.
Một năm trước, Võ Thu Hoằng đến Nhật so tài với cao thủ thế hệ trẻ.
mạnh nhất của Nhật, Võ Thu Hoằng đã đánh bại đói thủ chỉ bằng một kiêm với kỹ năng võ thuật của mình. Nếu không phải Võ Thu Hoằng ra tay đánh khẽ thì e rằng con cưng của nước Nhật đã bị Võ Thu Hoằng chém thành hai.
Điều quan trọng nhất là Võ Thu Hoằng vẫn còn trẻ, năm nay anh ta còn chưa đến ba mươi.
Nếu để tồn tại như vậy phát triển thêm mây năm nữa, thì e răng Ngô Đạo Tôn, bậc thầy số một trong giới võ thuật Trung Quốc cũng không phải là đối thủ của anh ta.
Vì vậy, trong mắt Phùng Tứ, Dương Tiêu đối đầu với Võ Thu Hoằng thì nhất định sẽ chết.
“Giết!” Với sự giúp đỡ của Võ Thu Hoằng, Phùng Tứ rút đao Đường chém mạnh vệ phía Tiết Hồng Đô, người đứng đầu Hiệp hội võ thuật trước.
Tiết Hồng Đồ giễu cọt: “Phùng Tứ, tội và ông đã lâu không giao đấu, tới, đề tôi xem trong khoảng thời gian này kỹ năng của ông có tiên bộ không!”
Nói xong, Tiết Hồng Đồ cầm thanh sắt vung về phía Phùng Tứ.
“Bắt bọn họ lại!” Lam Vi Vi nắm tay đầy lui một người hét lên.
“Xử lý bọn họ!” Nhóm bậc thầy võ thuật hưng phán, đã lâu không gặp phải một trận âu đả liều lĩnh như vậy.
“Giết!” Nhóm đàn em của Phùng Tứ tức giận hét lên.
Có sự giúp đỡ của Võ Thu Hoằng và các tay súng bắn tỉa trong tối, bọn họ thật sự không để nhóm cao thủ võ thuật này vào mắt.
Cùng lúc đó, Dương Tiêu và Võ Thu Hoằng đã đến một khu đất trồng.
Võ Thu Hoằng nhìn chằm chằm Dương Tiêu dữ tợn nói: “Nhóc, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của anh!”
“Tôi không có nhiêu thời gian dành cho anh, và tôi cũng không có tâm trạng chơi với anh. Nói, người đứng sau anh là ai?” Dương Tiêu đứng sừng sững tại chỗ, trên người Dương Tiêu bộc phát rạ một loại hơi thỏ của cấp trên quét về mọi hướng.
Hơi thở mạnh mẽ khiến cho hồn phách của Võ Thu Hoằng, không kìm được rét run, toàn thân nồi da gà, cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ xộc thẳng lên đâu.
Ngay bây giờ!
Thần chết, chính thức đến!
Bị Dương Tiêu nhìn chằm chằm, Võ Thu Hoằng chỉ cảm thấy như bị một con dã thú nhìn chằm chằm, cảm giác này thật sự rất không ồn.
Nhưng thân là cao thủ một thế hệ, Võ Thu Hoằng cũng không sợ hãi lắm, anh ta nhìn Dương Tiều chế nhạo: “Muốn biết Vương là ai, hừ, người như anh không có tư cách biết!”
“Ò? Vương? Thú vị!” Dương Tiêu cười nhêch mép.