Biết rằng tối nay Dương Tiêu sẽ đánh nhau, một đám người không nói hai lời lập tức tập trung đi tới.
Không có nhiêu người, bôn mươi năm mươi người, đại diện cho các môn phái lớn của võ thuật Trung Quốc, nếu rút ra bất kỳ một môn phái nào cũng sẽ làm lung lay sự tồn tại của giới võ thuật ở Trung Nguyên.
Ai có thể ngờ rằng bởi vì chỉ một mình Dương Tiêu, nhóm lão quái vật thường ngày kiêu ngạo này lại chạy tới.
Dương Tiêu chớp mắt, dở khóc dở cười: “Cảm ơn mọi người tới hỗ trợ!”
Vừa rồi anh còn lo lắng cho Lam Vi Vi, nếu Lam Vị Vi đến một mình thì có lẽ sẽ có chút phiền phức.
Ai dè, Lam Vi Vi lại coi lời nói đùa của mình là thật.
“Mẹ kiếp, Tiết Hồng Đồ, chủ tịch hiệp hội võ thuật, còn có bậc thầy Lưu, bậc thầy Vương, bọn bậc thây Lưu.
Mẹ kiếp, tên nhóc này là quái vật hả?”
Nhóm đàn em đứng phía sau Phùng Tứ không bình tĩnh được nữa.
Cho dù thực lực của bọn họ phi thường, nhưng chẳng phải khi đối mặt với nhóm bậc thây võ thuật thì rõ ràng là bọn họ đang tìm ngược sao?
Vừa nãy khi nhìn thầy chỉ có hai người Dương Tiêu và Lam Vĩ Vi, cả nhóm đã vui mừng khôn xiết.
Bọn họ có hơn hai trăm người, giết.
Dương Tiêu chẳng khác nào giệt gà giêt chó, ai ngờ sức triệu tập của Dương Tiêu lại mạnh mẽ đên vậy.
Cho dù đối phương có bốn mươi năm mươi người, nhưng sức chiến đấu tổng thê cũng không thua kém bốn năm trăm người.
Đánh, mẹ kiếp đánh chim hải Tải app truyệnhola đọc nhiều hơn nhé!
Hai mắt Phùng Tứ trọn lên như ‘sắp rơi ra ngoài: “Tình huống gì? Rốt cuộc là tình huống. gì? Sao tên khốn kiếp này có thể gọi người của Hiệp hội võ thuật?”
Tí tách! Tí táchl Xác định là nhóm bậc thầy võ thuật trong Hiệp hội võ thuật, trên trán Phùng Tứ toát mồ hôi lạnh.
Cho dù là ông trùm, thì lúc này Phùng Tứ cũng không thể bình tĩnh.
Mặc dù ông ta vô cùng mạnh mẽ, một đao Đường cũng quét sạch tứ phía, nhưng khi chạm trán người của Hiệp hội võ thuật, Phùng Tứ vẫn không khỏi cảm thây kinh hãi.
Đặc biệt là Tiết Hồng Đồ, chủ tịch hiệp hội võ thuật, đây là một tồn tại có sức chiến đầu phi thường.
Trước kia Phùng Tứ và Tiết Hồng Đồ đã chiến đấu trong tối nhiều lần, Và ai cũng không thể kìm hãm được đối phương.
Lúc đầu Phùng Tứ còn nghĩ rằng lần này nhất định sẽ có thể xử lý được Dương Tiêu, ai ngờ cuối củng cục diện lại đảo ngược lớn như vậy.
“Xảy ra chuyện gì?” Võ Thu Hoằng nhìn về phía Tiết Hồng Đồ hỏi.
Phùng Tứ chột dạ nói: “Thưa cậu, những người này là người của võ hiệp Trung Nguyên, e răng đối phó với bọn họ không dễ!”
“Võ hiệp?” Võ Thu Hoằng kinh ngạc.
Ngay sau đó, Võ Thu Hoằng khinh thường nói: “Đồ vô dụng, sợ cái gì?
Có tôi đây, còn có tay băn tỉa mai phục trong tối, Hiệp hội võ thuật thì sao? Một lũ không lên nổi sân khấu!”