Lam Vi Vi không ngờ rằng, cô vẫn còn đánh giá thâp Dương Tiêu.
Một lần Dương Tiêu đang làm nhiệm vụ ở nước ngoài, đắc tội một nhóm lính đánh thuê lớn, hàng vạn lính đánh thuê đã đuôi theo giết Dương Tiêu một cách điên cuông.
Dương Tiêu bước đi trong mưa đạn, nhưng anh vần bình an vô sự.
Cuối cùng, ba ngày sau, tất cả mọi người trong nhóm lính đánh thuê lớn này đều bị giết.
Chuyện này vừa xảy ra đã gây chấn động thế giới!
Sau trận chiến này, danh xưng sát thần của Dương Tiêu hoàn toàn được xác lập.
Và lúc đó nhóm lính đánh thuê lớn đó đứng thứ tám trên thê giới, và Dương Tiệu cũng vừa mới ra mắt vào thời điêm đó.
Dương Tiêu ngạc nhiên nói: “Này cô Lam, không phải tôi đã bảo cô gọi người sao? Gọi ai cũng được! Người cô gọi đâu? Sao cô lại đền một mình?
Chẳng lẽ cô định một đấu một trăm à? Phùng Tứ hẹn tôi đánh đâm, chắc chắn đã bồ trí người trong tối giết tôi”
“Chẳng lẽ lát nữa một mình cô sẽ đến thách đấu với Phùng Tứ hả? Thế nhưng, phía sau Phùng Tứ còn có một nhóm đàn em đây!”
“Yên tâm, tôi còn lâu mới ngu nhữ vậy, bọn họ tới ngay đây!” Lam Vi Vi cười tỉnh nghịch.
Nhìn thây dáng vẻ dương dương tự đắc của Lam Ví Vi, Dương Tiêu ngạc nhiên nói: “Thần bí như vậy? Không phải cô gọi toàn bộ Hiệp hội võ thuật Trung Nguyên tới đấy chứ?”
“Đó là bí mật, lát nữa anh sẽ biết!”
Lam Vi Vi cười thần bí.
Dương Tiêu không nhịn được bật cười: “Được, đi thôi, cô Lam cứ mạnh dạn đi!”
“Đáng ghét!” Bị Dương Tiêu trêu chọc, Lam Vi Vi tức giận nói.
Không lâu sau khi vào vịnh Thanh Lọng, tay Ï bắn tỉa do Phùng Tứ sắp xếp đã thấy Dương Tiêu sau đó thông báo cho Phùng Tứ: “Tứ gia, Dương Tiêu đến rồi, đi cùng với một người phụ nữ!”
“Còn có một người phụ nữ? Chăng lẽ Dương Tiêu dẫn theo Đường Mộc Tuyết, người phụ nữ đẹp nhật Trung Ngũy° 5 Tốt! Tốt lắm! Tối nay tiễn đôi vợ chồng bọn họ về chầu trời luôn, chờ chết đi!” Phùng Tứ cười khẩy.
Sau đó, Phùng Tứ cung kính nói với Võ Thu Hoàng: “Thưa cậu, Dương Tiêu đến rồi!”
“Ừm, đi, đi gặp anh ta!” Thanh niên mặc đồ trắng Võ Thu Hoằng cười âm hiểm.
Bộp bộp bộp!
Không chờ Dương Tiêu bước đến khu vực trung tâm của vịnh Thanh Long, Phùng Tứ đã dẫn người đến nghênh đón.
- Dương Tiêu!” Ngay lúc gặp Dương Tiêu, Phùng Tứ hét lên với ánh mắt đầy sát khí.
Ánh mắt Dương Tiêu khóa chặt Phùng Tứ: “Phùng Tứ, cuôi cùng cũng nhìn thấy ông!”
“Câu giết em trai song sinh của tôi, giết ‹ chiệt tướng của tôi, đêm nay tôi sẽ lấy đầu của cậu bày tỏ lòng kính trọng với những linh hồn đó!” Phùng Tứ tức giận nói.
Dương Tiêu khoanh tay trước ngực cười đùa: “Thật không? Trước khi tới đã viết di chúc chưa?”
“Hừ! Dương Tiêu, ở chỗ, này bớt mạnh miệng đi, người của cậu đâu?
Chẳng lẽ chỉ có hai người các người đên? Ha! Thật không biệt sông chết!”
Phùng Tứ khinh thường nói.