Dương Tiêu ngạc nhiên hỏi: “Còn có chuyện gì à?”
“Anh rễ, đêm mãnh liệt mà anh muốn!” Tôn Bằng đưa một chiếc hộp nhỏ đêm mãnh liệt cho Dương Tiêu.
Vẻ mặt Dương Tiêu cứng lại, vừa nãy anh chỉ thuận miệng nói, ai ngờ Tôn Bằng không chỉ cho là thật, mà còn đưa cho mình ngay trước mặt Kim Đại Chung, hiện tại có hơi xấu hồi Kim Đại Chung rất thông minh, anh ta ngắng đầu lên thôn thức nói: “Đúng là, thời tiết hôm nay không tệ nha!”
“Đi theo anh Kim học hỏi tốt nhé!”
Dương Tiêu cầm đêm mãnh liệt đi về phía của.
Sau khi lên xe, Dương Tiêu hơi đau đâu.
Ban đầu anh nghĩ giải quyết nhà họ Đường, hỗ trợ Đường Mộc Tuyết lên năm quyên thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều. Ai ngờ, bây giờ mọi thử đang trở nên phức tạp hơn.
Đường Mộc Tuyết lớn mạnh phải đối đầu với Đường Hạo và những người khác do Đường Hạo đứng đầu tập.
đoàn dược phẩm Hạo Thiên. Lý Thần Chiến bị tân công, Phùng Tứ câu kết với người bí ân ở Đông Nam Á, đang rục rịch. Máy hôm nữa mình sẽ trở về Đề Đô lấy lại tắt cả những thứ thuộc về mình.
Tắt cả những thứ này chồng chất lên nhau, khiên cho Dương Tiêu có hơi lo lắng.
Ngoài những chuyện này, sắp tới Sol chiên thân sô một nước Nga cũng sẽ đến thành phó Trung Nguyên chữa bệnh.
Xen lẫn vào nhau, Dương Tiêu chỉ cảm thấy thời gian đối với mình thật sự rât eo hẹp.
Anh còn muốn tranh thủ trước khi về Đề Đô phải khôi phục sức chiến đấu của mình đến thời kỳ đỉnh cao, nhưng bây giò có vẻ rất khó xảy ra.
Có thể là đã lâu không thực hiện nhiệm vụ, sự kiên nhân và định lực của Dương Tiêu rõ ràng đã giảm đi rât nhiêu.
Dương Tiêu đậu xe bên đường, châm một điều thuốc, thở dài: “Trong nháy mắt năm năm đã trôi qua, phản ứng, tính cách thật sự không tốt như trước!”
Trong Thiên Đường Túc Dục Thành. Tải appt ruyệnhola đọc nhiều khích lệ nhóm nhé!
Phùng Tứ nhìn thanh niên: “Không biết khi nào cậu sẽ tấn công tên nghiệp chướng Dương Tiêu?”
Ông ta cực kỳ hận Dương Tiêu, vì Dương Tiêu mà một số lượng lớn thành viên tinh nhuệ chết thảm, thậm chí ngay, cả Hạng Thiên Bá chiến tướng sỐ một dưới trướng của ông ta cũng chết.
Chỉ vì một mình Dương Tiêu mà công sức ông tích lũy bao năm gân như bị suy giảm một nửa.
Cho tay bắt tỉa đi giết Lý Thần Chiến, ai ngờ Lý Thần Chiến không chết, điều này khiến Phùng Tứ càng tức giận không ngót.
“Chọn ngày không bằng chạm mặt, thông bảo cho Dương Tiêu, đêm nay tói nhận mệnh chêt đi!” Thanh niên kiêu ngạo nói.
Ánh mắt anh ta cực kỳ khinh thường, như thể Dương Tiệu yêu đuối hoàn toàn không chịu nỗi công kích bạo lực của anh ta.
“Vâng, thưa cậu!” Phùng Tứ phấn khích không thôi.
Nghĩ đến việc em trai song sinh của mình bị Dương Tiêu chặt đầu, nghĩ đến rất nhiều thành viên tinh nhuệ của mình bị Dương Tiêu giết, không cân nói Phùng Tứ căm ghét Dương Tiêu đến nhường nào.
Thanh niên tự mình ra tay khiến trái tim Phùng Tứ vững vàng như uông một viên thuôc trân an.
Ông ta nhanh chóng tìm thông tin liện lạc của Dương Tiêu, sau đó quay sô.
Dương Tiêu vừa mới hút thuốc xong, rât nhanh đã nhận được điện thoại của Phùng Tứ, anh ngạc nhiên: “ÔI Số điện thoại di động đẹp như vậy, đây là ai?”