Sau khi nói chuyện điện thoại với lão thủ trưởng xong, Dương Tiêu thở dài.
Ông già này trông bình thường và nghiêm túc, nhưng thực chất ông không phải là người nghiêm túc.
Những năm đầu Dương Tiêu còn rOng I ruồi trên đầu trường quốc tế, mỗi lần thực hiện nhiệm vụ, ông già này đều đề mình ra nước ngoài mang mây bộ phim màu mè vê, còn đặc biệt yêu cầu độ nét cao không cần mã hóa.
Lúc đầu Dương Tiêu không hiểu, nhưng về sau đã hiệu, nhưng Dương Tiêu luôn nhờ Trần Khải làm giúp việc này, bởi vì Trần Khải rất giỏi chuyện này.
Nghĩ đến đây, Dương Tiêu liên lạc với Trân Khải: “Chuyện đó, mang cho tôi một ít đồ lưu niệm!”
“Đô lưu niệm, đội trưởng, đô lưu niệm gì? Tây Song Bản Nạp bọn tôi có hoa hông, nhưng chẳng phải anh đã bao biên hoa lớn nhật ở Tây Song Bản Nạp rồi còn gì? Không có đồ lưu niệm nào nữa đâu!” Trần Khải rất kinh ngạc.
Dương Tiêu nhẹ giọng nói: “Bớt nói với tôi những chuyện này đi, cậu chuyên gia giữ đồ lưu niệm, trong ấn tượng của tôi đĩa máy tính của cậu cũng không chứa nồi nữa rồi nhỉ?
Copy cho tôi, lát tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu, cậu gửi nó cho tôi! “
“Cái gì? Đội trưởng, anh… anh liên lạc với tôi chỉ vì bộ phim?”
“Trời ạ! Không được rồi, không được rồi. Lão đại, ân tượng của anh trong lòng tôi đã hoàn toàn sụp đồ, anh…
trong lòng tôi anh hoàn toàn không còn trong sáng nữa rồi. Lão đại, anh… anh thê mà không phải là người nghiêm túc!”
Nghe thấy lời của Dương Tiêu, Trần Khải kêu lên một tiêng kỳ lạ, dường như Dương Tiêu đã hoàn toàn lật đồ tam quan của anh ây, cả người cũng không còn trong sáng nữa.
“Lão đại, rốt cuộc anh đã trải qua những gì?” Trần Khải tiếp tục kêu lên.
Cứ như thể anh ấy đã khám phá ra một chuyện gì đó rất lớn.
Mặt Dương Tiêu nỗi đầy vạch đen: “Bót nói nhảm với tôi đi, chuẩn bị nhiều tý, sẽ có ích lợi lớn!”
“Có ích lợi? Đờ mò! Đội trưởng, không phải anh định chuẩn bị học tư thế rồi đến Nhật dân thân vào sự nghiệp vĩ đại đây chứ? Dám hỏi một câu, đội trưởng, anh không phải đàn ông bên ngoài im lặng nhưng bên trong lại điện cuông đây chứ? Trước kia trông rất nghiêm n mà.” Trần Khải hạ giọng.
Phụt!
Nghe vậy, Dương Tiêu suýt không kìm được nội thương.
Đàn ông bên ngoài im lặng nhưng bên trong lại điên cuông cái gì? Tôi, Dương Tiêu có liên quan gì đên mây chữ này à?
Mặt Dương Tiêu đen lại nói: “Hai ngày nữa tôi sẽ trỏ về Đề Đô, vừa rồi lão thủ trưởng liên lạc với tôi, tôi chuẩn bị một chút đồ cho ông ấy!”
“Vãi ạ, nhiều năm như thế rồi mà ông già này vẫn không nghiêm túc như vậy?” Trần Khải nghe vậy khá hỗn loạn.
Trước đây, Lý Vân Long dân đầu Long Ảnh, lần nào cũng bảo. Dương Tiêu mang mậy bộ phim nhiều màu sắc vê. Lúc đầu Dương. Tiêu còn không hiểu độ phân giải cao hay mã hóa, tất cả đều do một tay Trần Khải làm.
Đối với những chuyện này, Trần Khải biết rất rõ ràng.
Dương Tiêu tức giận nói: “Bóớt nói nhảm đi, cứ làm như lời tôi nói là được rồi!”
“Được, tôi hiểu!” Trần Khải trả lời.