Hoàng Tuần Kiệt, người Đề Đô, một trong sô ít những nhà âm nhạc trong nước, và là một nhân vật chơi piano tầm cỡ cung điện trong nước, trình độ âm nhạc của ông ta không kém hơn nhiều so với bậc thầy Lưu Sảng.
Bởi vì xuất thân từ nhà âm nhạc, nên thành tích âm nhạc của Hoàng Dật mới hơn người.
Tối nay Hoàng Dật tới đập phá chính là sự xúi giục của cha anh ta Hoàng Tuần Kiệt.
“Bậc thầy Hoàng!” Nhìn thấy Hoàng Tuấn Kiệt đứng lên, Cung Linh Nhi tái mặt.
Dương Tiêu nhìn Cung Linh Nhi hỏi: “Người này là ai2”
“Bố của Hoàng Dật, Hoàng Tuần Kiệt, bậc thầy âm nhạc hàng đầu trong nước!” Cung Linh Nhi thập giọng nói.
Dương Tiêu giễu cợt: “Hóa ra là bó, của tên này, đúng là cha nào con nây, sao? Chăng nhẽ tôi nói sai à?”
Nói xong, Dương Tiêu nhìn Hoàng Tuân Kiệt.
“Tên nhóc kia, cậu có tư cách gì nhận xét con trai tôi?” Vẻ mặt Hoàng Tuần Kiệt tức giận.
Con trai của ông ta đã đủ hơn người, ngoài tài thối sáo, Hoàng Dật con trai ông ta còn thông thạo các lĩnh vực âm nhạc khác.
Dương Tiêu là hoàng tử nhỏ thổi sáo thì như thế nào?
Cũng chỉ biết thổi sáo, tính là gì chứ?
Một bậc thầy ; âm nhạc thực sự cần phải rất giỏi tất cả các dòng nhạc chính, nều chỉ biết thổi sáo thì sẽ không thẻ đạt đến trình độ phong nhã.
Dương Tiêu biết Hoàng Tuấn Kiệt đứng ra bao che cho con, điều này làm Dương Tiêu hoàn toàn mất thiện cảm với Hoàng Tuần Kiệt.
Con mình đến đập phá, ông bố ngồi xem, thật là khó bảo.
Như đã biết, Cung Linh Nhi là một cô gái trẻ vừa mới trưởng thành, ông ta không chỉ hẹp hòi mà còn già, điêu này không thích hợp lắm nhỉ?
Bây giờ Hoàng Dật bị bại trong tay mình, Hoàng Tuân Kiệt nhảy ra kêu gào, điêu này thực sự khiên người ta nói không nên lời.
Dương Tiêu bình tĩnh nói: “Không đủ tư cách nhận xét? Theo ý kiên của ông, cấp bậc của tôi còn không đủ?”
“Cậu đã lên được cấp bậc chưa?
Lĩnh vực âm nhạc liên quan đến nhiều nhạc cụ, chỉ biết thổi sáo đơn thuần không thể bước lên sân khấu tao nhã. Con trai tôi thành thạo các nhạc cụ chính, cậu có thể không?”
Hoàng Tuấn Kiệt hùng hồ doạ người nói.
Dương Tiêu biết, nhạc cụ chính đề cập đên rất nhiều, chẳng hạn như piano, violin, guitar, đàn tranh,… thật sự rất rất nhiều.
Nhưng Dương Tiêu luôn tin rằng biết một trăm không bằng thông thạo một.
Trong só rất nhiều loại nhạc cụ, khi bạn chơi một loại nhạc cụ nào đó đến đỉnh cao, bạn sẽ nghiễm nhiên trở thành một bậc thầy.
Nếu không, ngay cả khi bạn chơi tất cả các nhạc cụ rất tốt mà không thể tạo ra quan niệm nghệ thuật, đó là sự thất bại thực sự trong việc tạo nên sự phong nhã trên sân khấu.
Chương 1586:
“Đúng thế, anh được không?” Có cha chông lưng, Hoàng Dật khiêu khích.
Dương Tiêu sờ cằm nhìn Hoàng Tuần Kiệt: “Ngại quá, đã làm hai người thất vọng rôi, tôi thực sự biết! Con người tôi ý, cái gì cũng biết sơ sơ. Tôi biết hai người không phục, bậc thầy.r 1254 Hoàng đúng không 2? Tốt thôi! Ông nói xem ông giỏi nhạc cụ nào nhất, chúng ta hoàn toàn có thể so tài!”
“Bồ tôi chơi piano là giỏi nhất. So với bố tôi, ngay cả tư cách đề bồ tôi ra tay cũng không có!” Hoàng Dật khinh thường nói.
Giỏi nhất về piano?
Nghe vậy, Dương Tiêu suýt bật cười.
Thật sự ngại ghê, ngoài sáo ra, thứ mà Dương Tiêu tôi giỏi thứ hai là piano.
Trước đó, tại buổi hòa nhạc của những thiên tài piano thế hệ mới ở trong nước, Dương Tiêu đã tạo ra một bữa tiệc hình ảnh của Sky Mountain Birds, Lưu Sảng nghệ sĩ piano số một trong nước sững sờ muốn quỳ xuống bái anh làm thầy, nhưng bị Dương Tiêu từ chối.
Dương Tiêu nhìn Hoàng Tuần Kiệt cười nói: “Bậc thầy Hoàng giỏi chơi piano nhát? Thật f0 hợp[ Tôi cũng khá giỏi piano. Không. biết kỹ năng chơi piano của bậc thầy Hoàng so với bậc thầy Lưu Sảng thì như thế nào?”
“Bậc thầy Lưu Sảng?” Hoàng Tuần Kiệt hơi sửng sốt.
Sau đó, ông ta chế nhạo: “Bậc thầy Lưu Sảng được công nhận là nghệ sĩ piano số một trong nước. Tôi đương nhiên vẫn còn một khoảng cách với bậc thầy Lưu Sảng. Nhưng với một người hư danh như cậu, không cân bậc thầy Lưu Sảng đến, một mình tôi đã đủ khiến cậu xâu hỗ không chịu nổi rồi!”
Như thể Dương Tiêu là một người ra vẻ đạo mạo, trước mặt Hoàng Tuân Kiệt này hoàn toàn không chịu nồi một đòn.
“Tốt, là ngựa chết hay lừa chết thì dắt ra xem. Nếu ông thua thì tôi là kẻ hư danh, nếu tôi may mắn thắng ông, xin lỗi, xin hãy nhanh chóng rời khỏi hiện trường buôi hoà nhạc, không được làm xáo trộn trật tự của buôi hoà nhạc, thê nào?” Dương Tiêu nhìn Hoàng Tuần Kiệt.
Dương Tiêu thật sự không thích kiểu hai cha con cùng đến đập phá nơi này.
Tuổi trẻ ra so tài thì cũng thôi, ông đã già là bề trên lại không biết xâu hồ ra mặt bắt nạt người khác như thế?
Hoàng Tuần Kiệt chế nhạo: “Được!
Đề xem hôm nay tôi sẽ khiến cậu mắt hết danh dự như thế nào, không xuống nồi!”
“Thật không? Vậy thì tôi rất mong chời” Dương Tiêu cười nhẹ.
Hoàng Tuấn Kiệt kiêu nạo bước lên bục cao, ông ta nhìn Cung Linh Nhi: TIo) gái Linh Nhi, mượn đân piano của cô dùng một lát!”
“Hả? Mượn piano của tôi dùng một lát?” Cung Linh Nhi theo bản năng nhìn Dương Tiêu.
Cô biết Dương Tiêu có trình độ thổi sáo phi thường, nhưng vệ phương diện piano Cung Linh Nhi vẫn chưa tự tin.
Mặc dù trước đó Dương Tiêu đã tạo ra. cảnh tượng Sky Mountain Birds, tạo nên quan niệm nghệ thuật mạnh mẽ, nhưng Cung Linh Nhi vẫn rất lo lắng cho Dương Tiêu.
Xét cho cùng, Hoàng Tuần Kiệt là nghệ sĩ piano hàng đầu trong nước, chỉ đứng sau bậc thầy Lưu Sảng.
Nếu Hoàng Tuần Kiệt muốn biểu diễn hết mình, thì việc tạo ra quan niệm nghệ f thuật sẽ thực sự không thành vần đề.