Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm Dương Tiêu lộ ra vẻ kinh hãi, trong lòng nồi sóng.
Dương Tiêu thổi nhẹ nhàng, từng nốt nhạc đều rất sạch.sẽ tỉnh khiết, không tìm thấy khuyết điểm nào.
Nhất là với một quan niệm nghệ thuật mạnh mẽ như vậy thì lại càng khiến người ta đắm chìm hơn.
Hoàng Dật khoe khoang trình độ âm nhạc của mình không thua Cung Linh Nhi. Nhưng bây giờ anh ta mới phát hiện ra trước mặt Dương Tiêu, anh ta mới thật sự là nghịch đao lớn trước mặt Quan Công. Trước mặt Dương Tiêu, anh ta mới thật sự là múa rìu qua mắt thợ.
Mạnh, thật sự quá mạnh.
Đây đơn giản là yêu nghiệt cấp cun điện sinh ra dành cho âm nh bi:
Đã phục, Hoàng Dật đã hoàn toàn bị những nốt nhạc của Dương Tiêu chinh phục.
Những khán giả đồ mồ hôi lạnh thay Dương Tiêu vừa nãy thở phào nhẹ nhõm.
Cao thủ âm nhạc như vậy ra tay, hạ gục khán giả, không ai có thê tiệp cận được.
“Ngầu ngầu ngầu, Dương Tiêu anh rất ngàu!” Cung Linh Nhi kích động bước lên.
Đôi mắt đẹp của cô lắp lánh, ánh mắt nhìn chăm chú Dương Tiêu tràn đầy vẻ ngưỡng mộ, thậm chí còn có chút mê thích.
Dù chưa từng yêu nhưng quan niệm nghệ thuật của môi tình đầu mà Dương Tiêu tạo ra khiến Cung Linh Nhi không thể không muốn có một tình yêu mãnh liệt.
_ Cho dù vạn kiếp. bắt phục, cho dù phía trước là núi đanï biển lửa. Cô bằng lòng vì người thương, chết cũng không hôi hận!
Cung Linh Nhi nhìn Dương Tiêu, vẻ mê thích trong mắt càng ngày càng mạnh.
Từ nhỏ cô đã có một ước muôn anh chồng tương lai của cô phải là nhà âm nhạc, người có thể tạo nên tiếng vang trong trái tim cùng cô.
Nghĩ đến trước kia mình khăng khăng muốn so cao thấp với Dương Tiêu, Cung Linh Nhi không khỏi đỏ mặt.
Cũng may Dương Tiêu không pk với cô, nếu không cô nhất định sẽ thua.
Các nốt nhạc đôi khi du dương, đôi khi da diết. Dương Tiêu đã tạo ra cảm giác của môi tình đầu trong trái tim Co”
Anh chưa từng yêu, nhưng tình yêu lý tưởng trong lòng Dương Tiêu chắc là như thê này.
Tình yêu, hoặc không bắt đầu hoặc sẽ tồn tại suốt đời.
Yêu em, không phải vì em đã cho anh thứ anh cân, mà bởi vì em đã cho anh cảm giác mà trước đây anh chưa từng cảm nhận được.
Anh không. muốn trở thành một đoạn kết của cuộc đời em, anh chỉ muôn trở thành cái kết viên mãn của cuộc đời em.
Đây là niêm tin tình yêu của Dương Tiêu, và đây cũng là niêm tin tình yêu của Dương Tiêu dành cho Đường Mộc Tuyết.
Sau bài hát, hàng nghìn người vẫn còn đắm chìm trong quan niệm nghệ thuật, không thê thoát ra khỏi nó.
Hoàng Dật kinh hãi muốn chết nhìn chằm chằm Dương Tiêu giọng run rây hỏi: “Anh… anh là ai? Sao lại có thể tạo ra quan niệm nghệ thuật mạnh mẽ như vậy? Rốt cuộc anh là ai?”