“Cậu Vương, tôi nghĩ cậu có, hiểu lầm lớn về Dương Tiêu điện hạ rồi. So với Dương Tiêu điện hạ, tôi chỉ là một con đom đóm, còn Dương Tiêu điện hạ là trăng sáng. Hoàn toàn không thể so được!” Vẻ mặt Ngô Đạo Tôn trịnh trọng, ánh mắt nhìn Dương Tiêu tràn đầy cuồng nhiệt.
Ông ta giống như một người hâm mộ, nhìn Dương Tiêu như nhìn thần tượng thiên vương trong lòng mình.
Ngô Đạo Tôn là đom đóm, Dương Tiêu là trăng sáng?
“Trời ạ!” Không ít người có mặt tại hiện trường không khỏi thót lên.
Ngô Đạo Tôn có địa vị nổi bật trong giới võ thuật trong nước. Ai mà không biết tên tuổi của Ngô Đạo Tôn?
Không thể ngờ rằng, Ngô Đạo Tôn lại đánh giá Dương Tiêu cao như vậy.
Liễu Hồng Trạch không thể tin được nói: “Thầy, chuyện này không có khả năng đó chứ? Trong giới võ thuật trong nước, ai có thê lay chuyền địa vị của người?”
“Nghiệp chướng, cậu có từng nghe nói chuyện cướp dâu của nhà họ Bạch trong đợt trước không?” Ngô Đạo Tôn trách măng.
Cướp dâu nhà họ Bạch ở Giang Nam?
Cả nhà tải ứng dụng truyện Hola về đọc tiếp nhé!
Liễu Hồng Trạch sững sờ trong giây lát, sau đó anh ta nhớ đến chuyện của Bạch Quỳnh, cậu chủ của nhà họ Bạch ở Giang Nam, đã ép cưới Hoa Mộ Tranh, người phụ nữ có chỉ số thông minh cao đến từ Trung Nguyên.
“Chẳng… chẳng lẽ anh ta chính là người trong truyền thuyết…” Liễu Hông Trạch như nghĩ tới gì đó, thân thể run lên như bị điện giật.
Ngô Đạo Tôn nghiêm nghị nói: “Đúng Vậy, người cướp dâu hồm đó chính là Dương Tiêu điện hại”
Phichl!!
Nghe vậy, Liễu Hồng Trạch lộ vẻ kinh | ngạc, hai chân mêm nhữn, trực tiếp quỳ xuông trước mặt Dương “Tiêu kinh hãi nói: “Thì ra anh chính là Dương Tiêu điện hạ trong truyền thuyết. Vừa nấy là tôi có mặt không tròng, mong Dương Tiêu điện hạ cho chuộc tội!”
Chuyện cướp dâu của nhà họ Bạch đã được giữ bí mật, nhưng Liễu Hồng Trạch đã nghe qua, Long chủ của Long Môn tô chức bí ẩn lớn nhất thế giới đã đích thân đến cửa, lão long vương nhà họ Bạch đã quỳ xuông chào anh.
Nghĩ đến mình đã xúc phạm đến chủ của Tuyệt Thế Long Môn, trán Liễu Hồng Trạch đã toát mồ hồi lạnh.
Trong mắt Liễu Hồng Trạch, Long chủ là đỉnh cao của thê giới, không thể xâm phạm uy nghiêm.
“Đờ mòi Xảy ra chuyện gì vậy?” Hai mắt Vương Tỉnh đờ đẫn.
Anh ta là công tử bột, hoàn toàn không biết Long Môn, Long chủ là gì.
Dương Tiêu nhìn Liễu Hồng Trạch đang rất sợ hãi nói: “Nể mặt Thiên Lung, chuyện này đền đây thôi!”
Trước mặt Tô Thiên Lung, Dương Tiêu không muốn lộ ra mặt bạo lực của mình.
“Cậu Vương, tôi khuyên cậu, sau này không nên xúc phạm Dương, Tiêu điện hạ. Nếu không, không cần Dương Tiêu điện hạ ra tay, Ngô Đạo Tôn này sẽ không tha cho cậu đầu tiên!” Ngô Đạo Tôn cảnh cáo.
Vương Tỉnh giật nảy mình: “Bậc thầy Ngô, ông có ý gì?”
Dù bồ anh ta là đạo diễn số một trong nước, nhưng Ngô Đạo Tôn lại là bậc thây võ sư sô một.