“Không quan trọng, quan trọng là Mộc Tuyêt em hãy điêu chỉnh lại tâm lý, chờ phát huy hệt mình, chuyện khác cứ giao cho anh!” Dương Tiêu cười dịu dàng.
Đôi mắt đẹp của Đường Mộc Tuyết đây gợn sóng: “Tin tưởng em, em sẽ không làm anh thât vọng!”
“Đường Mộc Tuyết mạnh nhát trái đát làm sao có thê làm anh thất vọng được!” Dương Tiêu nói đùa.
Nhìn thấy nụ cười cưng chiều của Dương Tiêu, trong lòng Đường Mộc Tuyệt dâng lên một dòng chảy ấm áp, tâm trạng vốn căng thẳng ban đầu lập tức thả lỏng.
Lân đâu tiên đôi mặt với một siêu không lỗ như tập đoàn tài phiệt tầm cỡ thê giới, Đường Mộc Tuyết không căng thăng thì chắc chắn đó là giả.
Có Dương Tiêu đi cùng, trong lòng Đường Mộc Tuyết dần dần thả lỏng, không còn lo lắng như trước.
Vừa xuống xe, Miyamoto Masao lập tức dân đâu nhìn vê phía Dương Tiêu: “Cậu Dương mặc quân áo khá đẹp đây, quả thật ăn mặc như con người ý!”
Khi đối thủ gặp nhau, vô cùng đỏ mắt.
Lân trước cậu con trai Miyamoto _ lchiro bị Dương Tiêu đá từ tâng bộn xuông, đên giờ anh ta vẫn đang nằm trên giường bệnh.
Nghĩ đến con trai ruột của mình đau buôn, Miyamoto Masao thật sự muôn băm nát thân thê Dương Tiêu trăm lân!
“Ÿ! Đây không phải là chủ nhà Miyamoto sao? Con trai của ông đã làm tang lễ chưa? Tiêu tốn như thế này không được đâu. Cũng may trời lạnh, nêu không thi thể con trai ông đã thôi rữa rồi!” Dương Tiêu giả vờ nói quá lên.
Cái gì! Con trai đã làm tang lễ?
Đây rõ ràng là đang rủa con trai mình chêt mài Miyamoto Masao suýt nữa nổ tung tại [ Tho 1189 | chỗ, ông ta vừa mới trêu chọc Dương Tiêu, ai biêt Dương Tiêu phản kích khiên ông ta điên cuông cực độ.
“Khốn kiếp!” Miyamoto Masao tức giận măng.
*Chửi bằng tiếng Nhật Dương Tiêu nói đùa: “Ông Miyamoto nói tiêng chim gì thê? Nghe không hiều, ông học chó sủa à?”
“Ranh con khốn kiếp!” Nhìn dáng vẻ tỏ vẻ trang nghiêm của Dương Tiêu, Miyamoto Masao tức dựng tóc.
Đường Mộc Tuyết ở bên cạnh không nhịn được cười ra tiêng, trước kia cỗ thật sự không nhận ra Dương Tiêu lại có tài tranh cãi như vậy.
Thật tình không biết, Dương Tiêu đã từng rong ruôi trên sân khấu quốc tế, bọn đâu trâu mặt ngựa gì mà anh chưa từng thây?
Ông đã rút kiếm ra, tôi sẽ làm sáng.
kiêm, đây là quy tắc đối nhân xử thế của Dương Tiêu.
Dương Tiêu càng ngạc nhiên hơn: “Đờ mời Chó người Nhật sủa như thế này à? Đúng là giống khác nhau ngay cả tiếng sủa cũng khác nhau!”
“Cậu…” Lại bị Dương Tiêu làm nhục, Miyamoto Masao gân như sắp bị nội thương.
Ông ta hơi hối hận, biết trước sẽ như thê này thì vừa nãy đã không chủ động nói chuyện, ông ta đã quên mât chuyện người Thiên Phủ Chi Quốc tranh luận giỏi.
Miyamoto Masao bị chọc tức, Đường Hạo đương nhiên không thể đứng nhìn không quan tâm.