Lúc này, công trường bỏ hoang ở ngoại ô phía đông.
“Nhóc, người chết ở đây đâu?” Người dẫn đầu nhà tang lễ lạnh lùng nhìn Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực tức giận gần như bùng nổ: “Hai tên ngốc các người, thằng cháu trai Dương Tiêu lừa các người mà các người cũng tin? Ở đây làm gì có người chêt? Mau giúp tôi gọi 120!”
“Không có ai chết?” Vẻ mặt của, người dẫn đầu trở nên cứng ngắc.
Một người khác trong nhà tang lễ lại sững sờ: “Đờ mời! Chúng ta bị lừa?”
“Tất nhiên là hai tên đại ngốc các anh đã bị lừa rôi, cứu tôi, giúp tôi gọi 1201”
Triệu Vô Cục điên cuông nói.
Tên ngốc? Đại ngốc?
Bị Triệu Vô Cực xúc phạm liên tục, người dẫn đầu tức giận: “Đờ mò!
Dám măng anh em chúng ta, mẹ kiếp thằng láo! Đã tới đây rội, làm gÌ có chuyện chúng tôi trở về tay không?
Đưa tên nhóc này về hỏa táng!”
Nói xong, người đàn ông dẫn đầu đi về phía Triệu Vô Cực với một tinh thần quyết liệt.
Cái gì!!!
Đưa mình về hỏa táng?
Nghe vậy, Triệu Vô Cực run rầy toàn thân, sợ đên mức suýt tè ra quân.
“Anh… anh giai à, miệng tôi ti tiện, miệng tôi ti tiện, tôi sai rôi, tôi biết sai rôi!” Vẻ mặt của Triệu Vô Cực xanh mét đến cực điểm.
Đang yên đang lành nếu bị hỏa táng, cảm giác đó chắc chắn giống như bị tra tấn ở địa ngục.
Vừa nói, Triệu Vô Cực vừa tát hai cái vào miệng mình.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đâu, Triệu Vô Cực hoàn toàn nhận.
Tên dẫn đầu cao to không đề ý tới anh ta: “Mau đưa tên nhóc này vê, lát nữa chúng ta có thê ngủ bùi!”
Mới sáng sớm đã bị lừa, Triệu Vô Cực còn ăn nói thô lỗ với bọn họ, không càn nói hai người trong nhà tang lễ này tức giận như thê nào.
“Không! Không… đừng!” Triệu Vô Cực sợ hãi liên tục.
Kéo!
Hai người vừa kéo, linh vật đàn ông của Triệu Vô Cực đổ máu ngay tại chỗ.
Aaal Ngay sau đó, một tiếng hét như giết lợn phát ra từ miệng của Triệu Vô Cực.
Tên dẫn đầu cao to kinh ngạc nói: “Đờ mò, thật sự bị đóng định trên mặt đất?”