Rốt cuộc, đã vào thu không phải mùa hè nữa.
“Chết tiệt, tên khốn đó đập gạch sau lưng mình?” Triệu Vô Cực chửi rủa.
Suýt nữa mình đã ngủ được Đường Mộc Tuyết, ai ngờ ngay lúc mầu chôt thê mà lại có người tân công sau lưng anh ta.
Viên gạch rơi xuống, anh ta bắt tỉnh.
Triệu Vô Cực căm hận nói: “Thằng khốn nạn, đừng để tao bắt được. mày, nêu không, tao sẽ đánh vỡ cái đầu của mày!”
Chửi rủa mấy câu xong, Triệu Vô Cực đứng dậy.
Á ồôi!
Ngay lúc anh ta đứng dậy, một cảm giác đau nhói mạnh mẽ khiến Triệu Vô Cực hét lên như lợn bị chọc tiết.
Tiếng hét nảy vô cùng bén nhọn, vang vọng cả bầu trời, phá tan cả màn đêm yên tĩnh.
“Xảy… xảy chuyện gì?” Triệu Vô Cực NHÖHg dám đứng dậy nữa, gục xuông đât.
Khi quan sát kỹ hơn, anh ta thấy “linh vật” biêu tượng đàn ông của mình vậy mà bị một ông thép đóng vào mặt đât.
Chết lặng, Triệu Vô Cực nhìn thấy cảnh tượng này thì hoàn toàn chết lặng.
Anh ta không thể tin được tất cả những điều trước mắt mình, anh ta dụi mất nhìn lại, không hè sai linh vật mn anh ta đã bị đóng đỉnh trên mặt ât “Đờ mời” Triệu Vô Cực kinh ngạc.
Linh vật bị đâm thủng, đóng định trên mặt đất khiến anh ta Khôiti thê di chuyền.
“Mẹ nó rốt… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Triệu Vô Cực suy sụp cực độ.
Đang yên đang lành, linh vật bị đóng đỉnh trên mặt đất, loại đau đớn này đơn giản là không thể chịu đựng được.
Hậu Tử người đàn ông xâu xí thánh bụi hoa cũng tỉnh dậy sau cơn mê khi nghe thấy tiếng la hét thát thanh của Triệu Vô Cực.
Hầu Tử kinh hãi: “Cậu Triệu, sao anh lại ở đây?”
“Hả? Không đúng, sao pháo đốt của cậu Triệu lại bị đóng đỉnh trên mặt đất?”
“Làm sao tôi biết được!” Triệu Vô Cực gần như ngắt xỉu.
Hầu Tử cố nén cười: “Cậu Triệu, ai mà ác như vậy! Anh cũng thảm quá rồi nhỉ?”
_ “Hầu Tử, tên rác rưởi nhà anh dám cười tôi?” Triệu Vô Cực tức giận.
Trong mắt anh ta, Hầu Tử không khác gì bọn lưu manh.
Bị một tên lưu manh chỉ biết gài bẫy phụ nữ cười nhạo, không cần phải nói Triệu Vô Cực khó chịu tức giận đến mức nào.
“Rác rưởi? Anh mắng tôi là rác rưởi?”
Hầu Tử vừa nghe thầy, càng tức giận hơn.